Thịnh Khanh không ngờ Tư Thiên nói đi lấy đồ mà đi hết gần nửa giờ.
Cô không ngồi im được, dựa theo con đường anh đã đi lần theo dấu vết.
Không nghĩ tới vừa mới bước vào đã nhìn thấy Tư Thiên, phía sau anh còn có một người đàn ông đang đuổi theo.
“Sao em lại ra đây?” Tư Thiên đi đến trước mặt Thịnh Khanh, ôm lấy cô.
“Em thấy sốt ruột quá nên ra xem thế nào.”
“Xong rồi, chúng ta đi thôi.” Tư Thiên giống như cố tình muốn che giấu chuyện gì đó, nôn nóng muốn đưa Thịnh Khanh rời đi.
“Này, Tư Thiên, cậu giấu cái gì mà giấu? Có phải tôi chưa từng gặp em ấy bao giờ đâu.” Không khó để nghe ra sự phấn khích ẩn chứa trong giọng nói của người kia.
Người đàn ông theo sau Tư Thiên đến gần.
Gương mặt kia, không phải là người trùng tên với chú chó Hứa Mặc Vân thì là ai?
Hứa Mặc Vân đút hai tay vào túi, bước nhanh tới trước mặt Thịnh Khanh, nhìn thấy cô thì ánh mắt sáng lên, đứng bên cạnh Tư Thiên hỏi.
“Em còn nhớ tôi không? Em gái nhỏ?”
Thịnh Khanh gật đầu, vô cùng chân thành nói: “Đương nhiên là nhớ rồi.”
Hứa Mặc Vân tiếp thu ánh mắt không mấy thiện cảm của Tư Thiên, anh ta không tin Tư Thiên sẽ vì một câu nhớ này của Thịnh Khanh mà thật sự ra tay với anh em.
“Tinh tinh! Tinh tinh! Tinh tinh tinh tinh!”
Đột nhiên, di động trong tay Thịnh Khanh rung lên, bởi vì quá nhiều tin nhắn nên không thể nghe thấy trọn vẹn âm thanh thông báo.
“Ai nhắn tin cho em vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nhan-thiet-bat-coc/929592/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.