Nói xong, Trịnh Tu còn trìu mến gõ lên mũi cô một cái.
Đôi mắt Thịnh Khanh cay muốn chết.
Lúc này cô mới phát hiện nhân thiết có bao nhiêu khủng bố, cứ thế mà bùng nổ một cách khó hiểu, hơn nữa còn bị một tên con trai cơ bắp sến súa sỉ nhục.
Cảm giác này thật là muốn chửi thề…
Trịnh Tu là nam sinh hay chơi thể thao, làn da không tính là trắng, miễn cưỡng coi như màu lúa mì khỏe mạnh, nhưng lại vô cùng cố chấp với hình tượng công tử văn nhã, quả thực đúng là hiếm có khó tìm…
“Tôi là người đứng đắn, cho nên cậu phải viết hai mươi trang giấy A4 thuyết minh ưu điểm của mình, hai mươi trang còn lại phải nói được sẽ dùng phương pháp gì để bảo đảm không làm lãng phí thời gian của tôi, hơn nữa phải viết kín hai mặt đấy.” Thịnh Khanh khoanh tay trước ngực, lúc nào cũng cảnh giác đề phòng Trịnh Tu nhào lên làm cay mắt mình.
“Đơn giản!”
Trịnh Tu đi rồi, nhưng huyền thoại của cậu ta vẫn còn đó.
Thịnh Khanh xoa xoa tay, rõ ràng trong ngoài đều đã bọc đến ba lớp mà cô còn tưởng rằng mình đang bị đặt trong tủ lạnh vậy.
Mặt khác, cái tủ lạnh còn có mùi rất lạ, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Cả ngày Thịnh Khanh sống trong cảnh lo lắng hãi hùng, sợ nhân thiết đột nhiên thức tỉnh nữa.
Cũng may là đã kết thúc sửa chữa.
Ba phút trước khi kết thúc việc sửa chữa, loa phát thanh đột ngột vang lên.
“Tôi là Lưu Đồng, chủ nhiệm lớp 12/1, sau đây, tôi xin được nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nhan-thiet-bat-coc/929589/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.