Cái này, chẳng lẽ là văn hóa doanh nghiệp của phòng thi?
Vốn dĩ Thịnh Khanh không định thông đồng làm bậy, cô nghiêm túc cầm bút, cẩn thận đọc câu hỏi trong đề.
Thịnh Khanh chưa viết đủ ba câu hỏi nhỏ đã cảm thấy mơ màng sắp ngủ.
“Leng keng! Đương nhiên hành vi trái với nhân thiết sẽ bị quy tắc của thế giới ngăn lại! Nếu không thể kháng cự thì cứ nằm yên tiếp thu đi!”
Thịnh Khanh ngoan cường cầm bút, gắt gao căng hai mắt ra.
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Một phút trôi qua…
Thịnh Khanh khuất phục, quy luật tự nhiên chết tiệt này, thế mà không thể kháng cự được.
Thịnh Khanh đành phải tự an ủi mình: Không sao không sao, cứ ngủ năm phút vậy…
Ngủ được một giấc thì đề thi và phiếu trả lời đã bị thu mất rồi, Thịnh Khanh nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, động tác dụi mắt đột nhiên dừng lại.
Thịnh Khanh không dám tin xoa xoa đôi mắt, sau khi xác nhận rõ ràng mới thất thần lẩm bẩm nói: “Đây là… Mình xuyên không rồi ư?”
“Thịnh Khanh, đừng đực mặt ra nữa, đi ăn cơm thôi!” Nhìn qua đã biết Ngô Giang Hoài là người từng trải, đã sớm thu dọn đồ đạc kéo Thịnh Khanh đi ăn cơm.
Thịnh Khanh bị Ngô Giang Hoài kéo tới một tiệm cơm ngay cạnh trường học.
Vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy bàn bên cạnh nói chuyện.
“Đại ca, chị nói xem lúc trước Đoạn Vũ Từ thích chị như vậy, bây giờ lại đi coi trọng một con nhỏ lông vàng miệng còn hôi sữa, còn hận không thể khiến cả thế giới biết Đoạn Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nhan-thiet-bat-coc/929582/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.