Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đây không phải là điều tồi tệ nhất.
Điều tồi tệ nhất chính là, bên ngoài lỗ chó còn có một con chó màu vàng lớn.
Diệp Tang: "......"
Diệp Niên Niên: "......"
Đôi mắt của hai tiểu gia hỏa mở to vài phần, vừa ngẩng đầu liền thấy được một con chó màu vàng lớn, đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Diệp Niên Niên nuốt nước miếng, theo bản năng nói bắp: "Xin, xin lỗi."
"Đã, làm phiền!!!"
Hai tiểu gia hỏa chật vật chui ra khỏi lỗ chó, mới phát hiện mình vẫn còn mắc kẹt bên trong, còn con chó to màu vàng trước mắt lại như hổ rình mồi làm cho bọn họ sợ tới mức thiếu chút nữa oa oa khóc lên.
Thẩm Dao cùng Tô Thụy Thụy ở bên kia tường có chút mộng bức liếc nhìn nhau một cái.
Nghĩ cũng không rõ hai người kia bị sao nữa.
"Chó chó chó kìa......" Tiểu gia hỏa ngơ ngác nhìn con chó vàng lớn, giọng nói lắp bắp nói, "Tang, Tang Tang không thể ăn."
Thẩm Dao nghe thấy thì nhíu chặt mày, bé nhấc chân không chút nghĩ ngợi đạp Tô Thụy Thụy một chân, "Ngây người ra đó làm gì? Cứu bọn họ ra đi chứ."
Nếu bị chó cắn thật, lấy tính cách của tiểu ngu xuẩn kia chắc sẽ khóc từ sáng đến tối mất.
"......" Tô Thụy Thụy dần dần phục hồi tinh thần lại, khóe miệng giật giật, trăm triệu không nghĩ tới bọn họ trốn một tiết học mà lại phải trải qua hoàn cảnh như này.
*
Cùng lúc đó.
Hiệu trưởng trường Sơ Tễ vì đón tiếp các ông lớn viện nghiên cứu nên từ sáng sớm đã đứng chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nam-cai-vai-ac-ba-ba-tranh-nhau-sung/1107076/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.