Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~
"Con trai của tôi thì sao? Tám tuổi, không thường xuyên khóc lóc tùy tiện."
Một bà mẹ khác thích thú nhéo má tiểu gia hỏa, mặt cực kỳ hâm mộ.
Thẩm Sơ Trần che lại mặt của con gái, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, "Con gái nhà tôi là nhan khống."
Hàm ý là: Con trai cô không xứng với con gái tôi.
Từng người kéo con trai mình lại, đề tài đơn giản chính là muốn ôm đứa nhỏ đi.
Thẩm Sơ Trần khống chế bản thân, ngoài cười nhưng trong không cười từ chối hết: "Ngượng ngùng, con gái nhà tôi còn nhỏ."
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy ông nội của nó muốn ôm nó còn phải xếp hàng, con trai của mấy người không hy vọng."
"......" Mấy bà mẹ nghe vậy, tiếc nuối xuống sân khấu.
Một đám tiếc hận nói "Đáng tiếc"
Thẩm Sơ Trần nghe được thì gân xanh trên thái dương giật mạnh, cả người đều không tốt.
Bất quá......
Mấy bà mẹ này không nhắc nhở còn tốt, vừa nhắc nhở cũng nhận ra vấn đề,
Khuê nữ nhà mình mới bao lớn mà đã có mấy người tới hỏi vấn đề này.
Tính cách của trẻ em rất đơn thuần, Diệp Tang lại càng ngây thơ sạch sẽ, mai mốt lớn lên lỡ gặp phải tra nam thì làm sao bây giờ?
Đánh gãy chân hắn? Hay là trực tiếp bóp chết?
Thẩm Sơ Trần mới nhậm chức bố già đã bắt đầu lâm vào trầm tư.
Không đúng.
Cái này mà là trọng điểm hả?
Trọng điểm là con gái của anh tuyệt đối không thể yêu sớm.
Thẩm Sơ Trần nhàn nhạt thở dài, nhìn cô gái nhỏ mềm mại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nam-cai-vai-ac-ba-ba-tranh-nhau-sung/1107070/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.