Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
Diệp Tang kiễng chân tò mò nhìn lên kính, nhìn Hoắc Nghiêu mặt không cảm xúc, kỳ thật đã hoảng thành một mớ, tiểu gia hỏa chậm rãi nói, "Ba ba, ba đừng có gấp."
Hoắc Nghiêu vốn dĩ không muốn mất mặt trước mặt con gái nên rất cẩn thận gắp gấu bông.
Kết quả Diệp Tang lạnh nhạt nhắc nhở, làm anh sợ tới mức tay run lên, con gấu bông vừa gắp được cũng rơi xuống.
Anh: "......"
"Đừng có chạm vào ba." Hoắc Nghiêu lạnh mặt nhưng khi mở miệng lại ủ rũ hoảng sợ.
Diệp Tang ủy khuất chắp tay sau lưng, "Nhân gia không chạm vào ba."
Mọi người ở xung quanh thấy thế cũng có chút buồn cười.
Hoắc Nghiêu sao có thể sẽ chơi trò ấu trí như vậy, sau khi trải qua bảy tám lần thất bại, anh hít sâu một hơi, hoàn toàn bình tĩnh lại.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Diệp Tang đứng tại chỗ hơn mười phút, nhìn Hoắc Nghiêu gắp thú đến mức tẩu hỏa nhập ma.
Bé dẩu cái miệng nhỏ, mềm như bông ngáp một cái, chùm tóc gục xuống dưới vì buồn ngủ mà lung lay vài cái.
Trợ lý Triệu đứng ở bên cạnh cũng nhìn không được.
Đại vai ác giết người phóng hỏa hồi xưa, bây giờ lại lưu lạc đến mức liều mạng với một cái mấy gắp thú, nếu chuyện này truyền ra ngoài, bọn chó săn như họ bộ không cần mặt mũi sao?
Cậu đem túi giấy trong tay nhét vào trong ngực của vệ sĩ bên cạnh, nhếch môi thương lượng với Hoắc Nghiêu: "Boss."
"Lúc trước tôi cũng có chơi trò này, ngài để tôi chơi cho?"
Trợ lý Triệu nói, "Ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nam-cai-vai-ac-ba-ba-tranh-nhau-sung/1107046/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.