Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
So với Thẩm Dao vừa rồi đứt quãng, gian nan hoàn thành một bức tranh thuỷ mặc bình thường mà nói, Diệp Tang đủ để cho mọi người ở đây há hốc mồm.
Mắt mèo đen nhánh nhìn chằm chằm vào giấy Tuyên Thành sạch sẽ, bút lông trong tay căn bản không có ngừng lại, ngòi bút nhẹ nhàng di chuyển dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp lão tiên sinh, đầu bút lông hơi câu, linh động tiểu xảo phác họa phượng hoàng sinh động như thật.
Diệp Tang đây là lần đầu tiên vẽ lại tuyệt phẩm thành danh của gia gia.
Bé cắn phấn môi, trên trán đổ mồ hôi, ngòi bút căn bản không dám tạm dừng.
Mà nguyên bản Diệp lão tiên sinh đã làm chuẩn bị tốt muốn hành hung Hoắc Nghiêu một trận cũng dần dần ý thức được chỗ không thích hợp.
Cặp mắt đen kia dừng trên người cô nhóc đang nghiêm túc phác họa, ông hơi mộng bức vài giây.
Đây là con gái của nó?!
Thẩm Sơ Trần cũng nhìn qua, nhịn không được dùng cánh tay chạm vào Hoắc Nghiêu, kinh ngạc hỏi: "Anh không phải nói, con nhóc kia chưa từng học qua sao?"
Nét bút lưu loát liền mạch này, là chưa từng học qua?
Bộ khi dễ anh không học qua vẽ tranh thuỷ mặc đúng không?!
Hoắc Nghiêu: "......"
Anh hoảng hốt chớp mắt đen, bộ dáng luôn lạnh nhạt cũng dần dần biến mất.
Anh nhìn Diệp Tang ngồi đoan chính cách đó không xa, khóe môi hơi câu lên, ý cười ở đáy mắt chợt lóe qua: "Khả năng con gái của tôi có thiên phú."
Hoắc lão gia tử sờ chòm râu, đắc ý cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nam-cai-vai-ac-ba-ba-tranh-nhau-sung/1107030/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.