Hoắc Thần Du nhéo mặt bé, nghiến răng thấp giọng nói: "Đó là thầy giáo mà gia gia tìm cho em, có muốn giành lại không?"
"Ô...... Oa, oa không cần......"
Mắt mèo của tiểu gia hỏa hơi trợn to, khuôn mặt nhỏ bị nhéo ngẩng lên, mồm miệng không rõ nói.
Bé từ nhỏ đã bị các gia gia bắt học các loại cầm kỳ thư họa.
Đàn tranh tranh thuỷ mặc.
Mới không muốn học lại đâu ô ô ô.
......
Kết quả ca ca nhà mình tựa hồ không có nghĩ như vậy.
Hoắc Thần Du hơi nhíu mày, nhìn tiểu gia hỏa mồm miệng không rõ, nói: "Anh chỉ hỏi em có muốn hay không?"
Diệp Tang: "Không......" Bé không cần!
"Không. Em muốn." Tiểu thiếu gia không chút nghĩ ngợi đánh gãy bé, liếc Thẩm Dao, khóe mắt hơi cong, tràn đầy mỉa mai.
Dám giành thầy của em gái cậu ư? Được cậu đồng ý chưa.
"Không muốn, không muốn, không cần ~" tiểu gia hỏa điên cuồng lắc đầu, ôm chặt đùi cậu chết sống không cho đi.
"Ô......" Bé hiện tại nhìn thấy tranh thuỷ mặc liền muốn khóc, thật sự không nghĩ lại trải nghiệm loại khó khăn dân gian này.
Hoắc Thần Du nhìn chân bị ôm gắt gao, khóe môi run rẩy hoàn toàn hận sắt không thành thép.
Đây chính là con gái của Hoắc Nghiêu đó. Không nói sấm rền gió cuốn, tàn nhẫn độc ác, nhưng tính cách cũng không nên mềm yếu như vậy chứ.
Tiểu thiếu niên ngồi xổm xuống, nhéo khuôn mặt của tiểu gia hỏa, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Ngốc."
Mềm như bánh bao. Một chút tính tình cũng không có?
Diệp lão tiên sinh xoa chòm râu, cao thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nam-cai-vai-ac-ba-ba-tranh-nhau-sung/1107028/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.