Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
Tiểu gia hỏa mờ mịt nâng mí mắt, nhìn Thẩm Sơ Trần đi đến trước mặt mình.
"...... Chú?"
Chẳng lẽ người này đột nhiên lương tâm trỗi dậy?
Thẩm Sơ Trần hắng giọng nói, trên khuôn mặt yêu nghiệt mị hoặc kia tràn đầy bình tĩnh.
Anh thấy nhóc con kia liếc mắt nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, anh không khỏi lạnh giọng nói, "Nhìn cái gì mà nhìn?"
"Chưa từng thấy soái ca lạc đường sao?" Thật đúng là dùng giọng điệu cứng ngắc nói mới đúng.
Cô nhóc giòn sinh đọc từng chữ: "...... Chú thật ngu ngốc."
Thẩm Sơ Trần cong lưng bế tiểu gia hỏa kia lên, gập ngón tay lên búng cái trán của bé.
"Câm miệng."
"Lúc lão tử tính kế đám cáo già kia, cháu còn không biết đang uống sữa ở chỗ nào đâu."
Tiểu gia hỏa hừ một tiếng, che lại cái trán chỉ nhà trẻ, "Ở chỗ đó."
"Lát nữa chú dẫn cháu đến trước lớp là được."
Thẩm Sơ Trần: "Nga......"
Bởi vì đây là lần đầu tiên anh ôm con nít, cho nên có chút cứng ngắc, xem thân thể bụ bẫm của cô nhóc xoắn tới xoắn lui không an phận, Thẩm Sơ Trần không cao hứng bóp khuôn mặt của bé, ngữ khí lạnh lùng, "Đừng lộn xộn."
Diệp Tang: "Ồ......"
Nghe cuộc nói chuyện như có lệ của hai người.
Khóe miệng của Thẩm Sơ Trần run rẩy, đem người đưa tới trước cửa lớp sau đó vỗ cái túi nhỏ bên hông của bé, thấy tiểu gia hỏa còn đứng tại chỗ, anh cong khóe môi, chậm rì khẽ cười nói: "Yên tâm. Chú sẽ không đánh người."
Dừng một chút, nam nhân mỉm cười nói: "Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nam-cai-vai-ac-ba-ba-tranh-nhau-sung/1107016/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.