Tâm tình của anh cực tốt mà cong môi, cầm lấy di động gọi cho Hoắc Nghiêu.
......
Bên kia mới vừa nhận được điện thoại, sắc mặt cũng không đẹp lắm.
"Này......" Thẩm Sơ Trần lúc này mới lười biếng nói ra một chữ, Hoắc Nghiêu ở đầu bên kia điện thoại liền lạnh mặt xuống chuẩn bị tắt điện thoại.
"Này, khoan cúp máy đã."
Như biết trước được hành động của Hoắc Nghiêu, mắt đào hoa của Thẩm Sơ Trần quét mắt nhìn xuống nhóc con đang ngồi trên đất, cười tủm tỉm nói, "Con gái của cậu đang ở nhà tôi."
"......" Nghe xong câu nói không thua gì sét đánh kia, huyệt thái dương của Hoắc Nghiêu đột nhiên nhảy, anh có chút không thể tin tưởng được mà suy đoán: "Cậu bắt cóc con bé?"
Hoắc Nghiêu tuy rằng hiểu rõ tên này thật sự cẩu.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới hắn ta thế nhưng có thể thiếu đạo đức đến mức bắt cóc con gái của anh.
Mẹ nó đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?
Thẩm Sơ Trần khó chịu nhếch mày: "Này anh đang nói tiếng người sao?"
"Cái gì kêu là tôi bắt cóc nó? Rõ ràng là hai đứa nhãi ranh nhà anh tới nhà tôi."
Dừng một chút, anh lại cười bổ sung một câu, "Con nhóc kia ăn vạ ở chỗ này không đi, còn chuẩn bị ngủ lại một đêm."
Thẩm Sơ Trần không nói những lời này còn ổn, lại nói thêm mắm thêm muối như vậy, làm Hoắc Nghiêu ở đầu bên kia điện thoại nghe được liền trực tiếp nổi giận.
Ở một đêm?
"Cậu......" Hoắc Nghiêu ở bên kia hơi nghiến răng, cảm thấy anh bắt buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nam-cai-vai-ac-ba-ba-tranh-nhau-sung/1107011/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.