"Đói......" Chùm tóc trên đầu của tiểu gia hỏa lắc qua lắc lại, nhìn có chút ngốc manh, quai hàm banh ra không biết đang làm gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, nhìn không giống như là đói.
—— mà như là muốn ăn cậu.
Đoạn Cận Diễn híp con ngươi, nhìn cái miệng nhỏ của cô nhóc gắt gao cắn chặt kẹo que, vươn tay muốn đoạt lấy, "Nhổ ra."
Diệp Tang lắc đầu, che lại cái miệng nhỏ: "Không muốn, không muốn."
Ô ô ô. Bé đói chết rồi nè.
Đoạn Cận Diễn chọc chùm tóc của bé, mắt phượng xinh đẹp cong lên, giọng nói có chút lười biếng, ngữ điệu nghe có chút nguy hiểm, "Nhổ ra."
Con nít ở tuổi này đúng là lúc thay răng, không thể tùy tiện ngậm hoặc cắn đồ lạ.
Diệp Tang ô một tiếng, cái miệng nhỏ hơi mở thành hình chữ O, ngoan ngoãn nhả kẹo que ra.
Dưới ánh mắt lưu luyến không rời của tiểu gia hỏa, Đoạn Cận Diễn cong khóe môi, không chút nghĩ ngợi đem kẹo ném vào thùng rác.
Mắt mèo của Diệp Tang di chuyển theo độ cong mà cậu ném ra, nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Nửa ngày, đại khái là tim gan muốn chết, tiểu gia hỏa thanh âm buồn bã nói: "Oa oa......"
"Hả?" Tiểu thiếu niên thu hồi ánh mắt, cười nhìn cô bé.
Diệp Tang ngẩng khuôn mặt nhỏ, đột nhiên ôm chặt đùi của cậu, chùm tóc trên đỉnh đầu còn quơ quơ, mắt mèo mang theo hơi nước, khuôn mặt nhỏ nhăn lại nhìn phá lệ ủy khuất như lên án nói, "Ngươi, ngươi đem kẹo của ta ném rồi."
Đoạn Cận Diễn rũ mắt muốn đem người ném ra, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nam-cai-vai-ac-ba-ba-tranh-nhau-sung/1107007/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.