"......"
Nhìn một cái đều đem người ta tức thành cái dạng gì?
Một đại vai ác tốt, nói điên là điên.
Tiểu Diệp Tang thấp đầu lẩm bẩm lầm bầm, vẫn không chịu từ bỏ ý niệm, "Tang Tang muốn đi học."
Huyệt Thái Dương của Hoắc Nghiêu nhảy nhảy, hít sâu một hơi ôm bé lên, liếc cô nhóc một cái có chút tức giận hỏi lại, "Đi học có cái gì tốt?"
Sợ cô bé lại nói ra mấy câu không sợ chết người thì không thôi, nam nhân vội vàng mở miệng trước Diệp Tang, "Bất quá con nếu thật sự muốn đi, ngày mai cũng không phải không được."
Con ngươi trong suốt của Diệp Tang sáng lấp lánh nhìn anh, đầu hơi ngẩn một chút, lẳng lặng bắt đầu chờ đợi Hoắc Nghiêu.
Lấy hiểu biết của bé đối với ba ba, chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, một bàn tay của Hoắc Nghiêu vững vàng ôm cô nhóc mũm mĩm trong lòng ngực đi lên lầu, một bên phong khinh vân đạm nhéo khuôn mặt mềm mụp của bé, thấp giọng cảnh cáo nói:
"Nhưng trước đó, con phải đi ngủ."
Tiểu gia hỏa gật đầu như gà con mổ thóc, "Được ạ được ạ."
Bé nãi thanh hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hoắc Nghiêu hơi trầm ngâm một lát, "Sau đó không được quấy rối, ở trường học ngoan ngoãn nghe lời, ngày thường ít tiếp xúc với Hoắc Thần Du."
Bình tĩnh mà nghĩ lại, khi lựa chọn người thừa kế anh liền biết rõ ràng đứa nhỏ này không phải thứ tốt lành gì.
Không nói đến đây là lần đầu tiên Hoắc Nghiêu làm cha, khó tránh khỏi lo lắng khuê nữ ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nam-cai-vai-ac-ba-ba-tranh-nhau-sung/1106968/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.