"Diệp, Tang!" Sắc mặt của anh tối sầm, nhìn ống quần bị cọ đầy nước mắt, lại thoáng nhìn qua cô nhóc đang tức giận, anh xả ra một nụ cười âm trắc trắc, hơi khom lưng vươn tay muốn xách tiểu gia hỏa này lên.
Kết quả, cô nhóc này đã sớm bị xách thành thói quen hoàn toàn tạc mao.
Bé gắt gao ôm chặt đùi của đối phương, nước mắt toàn bộ cọ lên trên ống quần của anh, bẹp cái miệng nhỏ đầy ủy khuất mà ba ba kêu một tiếng:
"Gia gia ~"
Thanh âm mềm mại kéo dài, đầy vẻ làm nũng.
"Gia gia ở đây." Hoắc lão gia tử bị câu gia gia mềm mại kia làm thanh tỉnh lại, ông nhìn đến hốc mắt hồng hồng của tiểu gia hỏa tức khắc đau lòng hỏng rồi.
Ông hung tợn trừng mắt liếc Hoắc Nghiêu một cái, tức giận mà quở mắng:
"Con thất thần làm gì? Còn không mau buông Tang Tang ra, con bé mới bao lớn mà con liền xách lên, bộ không biết bế lên sao?"
Hoắc Nghiêu trầm mặc vài giây, mặt vô biểu tình từ xách biến thành ôm.
"Còn cọ sao?" Nam nhân nhéo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của bé, lạnh mặt hỏi.
Diệp Tang hít hít cái mũi, khóc nức nở trả lời: "Cọ ~"
"Ngươi không cho ta đi học......" Bé nắm chặt cổ áo của Hoắc Nghiêu, trên lông mi rậm rạp còn dính nước mắt, nãi thanh nãi khí uy hiếp nói: "Ngươi không cho Tang Tang đi học, ta về sau đều cọ trên mặt ngươi."
Nói xong, tiểu gia hỏa làm bộ lại muốn gân cổ lên khóc.
Hoắc Nghiêu từ trước đến nay có thói ở sạch hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nam-cai-vai-ac-ba-ba-tranh-nhau-sung/1106945/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.