Ngô Thần hơi nhíu mày.
Tuy rằng lão Đao chỉ nói: “Ông ta tự sát rồi.” Nhưng Ngô Thần không cần hỏi cũng biết ông ta là Tưởng Xuyên.
“Nhảy lầu.” Lão Đao lời ít ý nhiều, gã cũng là người không thấy rõ tình hình cụ thể, còn đang nằm ở trong bệnh viện, nghe báo cáo lại, không có cách nào nói rõ ràng tỉ mỉ.
“Ông ta bị nhốt trong phòng, nhân lúc những người khác ở phòng khách, lật người nhảy qua cửa sổ từ tầng tám xuống, đầu đều vỡ nát rồi. Dưới lầu không ít người nhìn thấy. Bên đó nói cảnh sát đã qua đó rồi.”
“Chung cư Liễu Ngạn?” Ngô Thần hỏi.
Lại nói: “Rất xin lỗi cậu Ngô, tôi không sắp xếp tốt. Tôi…”
“Không trách anh.” Ngô Thần trực tiếp ngắt lời.
Chuyện tự sát như này không có đạo lý trách người khác, một người muốn chết, như thế nào cũng có thể chết.
Buổi trưa Ngô Thần đã từng nói chuyện điện thoại với lão Đao nên anh biết bây giờ Tưởng Xuyên bị nhốt ở đâu.
Một chung cư cũ đặc biệt thuận tiện cho việc thuê phòng, tương đối hỗn loạn, một vài người phụ nữ sẽ ở trong “Năm chín bảy” thuê phòng “làm ăn mua bán”.
Ngô Thần quá hiểu về Đông Hải.
Anh biết, toàn bộ tình hình của chung cư Liễu Ngạn.
Vì vậy anh đang nghĩ xem Tưởng Xuyên rốt cuộc là tự sát hay là muốn bỏ chạy?
Lầu tám? Là chủ động nhảy xuống tự sát. Hay là trong lúc chạy trốn thì sẩy chân ngã chết?
Con người bị dồn ép vào tình cảnh tuyệt vọng không lối thoát thì cái gì cũng có thể làm ra!
Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-mac-ket-trong-cung-mot-ngay/908490/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.