Tống Huyên lập tức ngẩn người. ‘Là giọng nữ trẻ tuổi.’ ‘Còn bảo là đàn anh đang tắm!’ Tống Huyên lập tức suy diễn ra rất nhiều điều, cô ấy vội vàng giải thích: “Cái này… tôi không có ý gì… tôi tìm đàn anh là vì… cái này… chị đừng hiểu lầm… chị là bạn gái của đàn anh phải không? Tôi…” Tống Huyên rất sợ bị hiểu lầm, cô ấy không muốn phá chuyện tình cảm của người khác. Bởi vì Lý Nhược Băng quen nói chuyện lạnh lùng, cho nên Tống Huyên cho rằng Lý Nhược Băng hiểu lầm, làm cô ấy căng thẳng. “Có chuyện gì cứ nói thẳng, tôi sẽ báo lại.” Lý Nhược Băng nói, giọng nói vẫn lạnh lùng. “Cái này, là chuyện bài hát… đúng rồi, tôi còn phải xin lỗi đàn anh, hôm qua tôi hiểu lầm anh ta…” Tống Huyên không biết nói thế nào, bởi vì căng thẳng mà lời nói cũng đứt đoạn. “Chuyện bài hát… xin lỗi? Xin lỗi cái gì?” Lý Nhược Băng hơi nhíu mày hỏi, cũng không biết Ngô Thần và Tống Huyên chơi trò gì. “Là…” Tống Huyên nói rồi chợt dừng lại, bởi vì cô ấy cảm thấy có gì đó sai sai. Người phụ nữ tựa như bạn gái của Ngô Thần cũng không biết hôm qua bạn trai mình làm gì? Chuyện tự phát bài hát, lập tức hot lớn đến vậy mà cũng không biết? “Chị là bạn gái của anh Ngô Thần sao?” Tống Huyên hỏi lại một lần, trước đó cô ấy chưa nhận được câu trả lời. “Đúng, sao vậy?” Lý Nhược Băng vẫn nhíu mày. “Không có gì, chỉ là tôi xác nhận một chút. Vậy… sao chị lại không biết?” Tống Huyên nói mập mờ, cô ấy vẫn rất cẩn thận, nếu là bạn gái của Ngô Thần thì cô ấy sẽ giải thích, còn không phải… vậy chắc chắn cô ấy sẽ không nói lung tung liên quan đến chuyện của Ngô Thần, đầy là giáo dưỡng cơ bản nhất. “Chuyện gì? Sao tôi lại không biết?” Lý Nhược Băng nhíu mày thật chặt. “Chị không biết thật sao, chị là bạn gái của Ngô Thần?” Tống Huyên rất nghi ngờ. “Thuốc giải cho tâm hồn” nổi tiếng, với người bình thường mà nói thì điều này đủ để đổi đời, bạn gái không biết? Không rõ? Tống Huyên từng nghe nói bối cảnh gia đình của Ngô Thần. Ngay chiều hôm qua, sau khi cô ấy và Ngô Thần tách ra, cô ấy trở về phòng thu âm, sau đó nói chuyện phiếm với group chat, nói chuyện thu âm, sau đó lại bị người khác đùa. Cô ấy cũng không nói bài hát cụ thể, chỉ nói đối phương ra giá mười vạn, sau đó cô ấy lại hỏi có người biết Ngô Thần hay không. Người quen biết trực tiếp thì không có, nhưng đều học ở Đại học Đông Hải nên cũng có biết, đúng là Ngô Thần tốt nghiệp ở đại học Đông Hải, ra giá mười vạn là thuộc loại cần tiền sắp điên rồi. “Cô nghi ngờ tôi?” Lý Nhược Băng bị chọc cho tức cười, hôm nay cô không vui, mà Tống Huyên lại dùng giọng điệu nghi ngờ nói chuyện, thậm chí mang lại cảm giác hồ ly lẳng lơ cho cô. Sao lại ngọt ngào như vậy? Hôm qua Ngô Thần còn nói Tống Huyên xinh đẹp, dịu dàng hơn cô. “Cũng không phải nghi ngờ, mà là, nếu chị là bạn gái của Ngô Thần, nhưng chị lại không biết… rất lạ!” Tống Huyên uyển chuyển nói, nhưng ý tứ thì vẫn là nghi ngờ. “Cô chờ đó.” Lý Nhược Băng rất dứt khoát. Sau khi nói một câu, cô bước đến trước cửa phòng tắm, gọi người bên trong: “Anh yêu.” Tiếng nước trong phòng tắm lập tức không còn, là Ngô Thần đóng vòi nước lại, hỏi: “Sao vậy?” “Khi nào anh tắm xong?” Lý Nhược Băng hỏi. “Sắp xong rồi.” Ngô Thần trả lời. “Không có gì, em chỉ hỏi thôi.” Nói xong, Lý Nhược Băng cầm điện thoại đi đến cửa sổ, phòng tắm cũng truyền đến tiếng nước chảy. “Cô đã nghe chưa?” Lý Nhược Băng nói. “Nghe được, tôi xin lỗi…” Tống Huyên nói, còn xin lỗi. “Cô lăn giường với Ngô Thần, cũng ngủ rồi?” Lý Nhợt Băng chợt ngắt lời, hỏi trực tiếp. Bên kia lập tức im lặng. Tống Huyên bị dọa, cô ấy chắc chắn rằng bản thân bị nghi ngờ thành kẻ thứ ba dụ dỗ bạn trai người khác. Cô ấy không biết rằng Lý Nhược Băng cố ý. Mặc dù cô cũng muốn biết có phải đêm hôm qua Ngô Thần tìm Tống Huyên, sau đó làm xong, nhưng ngoài chuyện này, cô càng muốn kiểm soát tiết tấu. Cô đã bắt được tâm trạng của Tống Huyên. Tống Huyên bị dọa. Cô ấy im lặng vài giây rồi mở miệng giải thích: “Không có, chị hiểu lầm rồi. Tôi với đàn anh không có gì hết, hôm qua anh ấy tìm tôi là vì bán bài hát cho tôi, nhưng anh ấy chào giá quá cao cho nên tôi không mua, sau đó bài hát này…” Tốc độ nói rất nhanh. Tống Huyên sợ bị hiểu lầm, cho nên nói hết ra. Hơn mười phút sau. Ngô Thần tắm xong bước ra, Lý Nhược Băng đã không còn ở trong phòng ngủ. Ngô Thần liếc nhìn một chút, đến bên giường mặc quần áo, sau khi mặc xong thì lấy túi tiền, chìa khóa, rồi Ngô Thần nhận ra điện thoại của mình biến mất. Anh lại nhìn quanh căn phòng, cũng không thấy. “Nhược Băng, điện thoại của tôi đâu?” Ngô Thần ra khỏi phòng ngủ rồi hỏi. Không ai đáp lại anh, nhưng anh nghe được tiếng nói chuyện truyền đến từ phòng đọc sách, là Lý Nhược Băng. Ngô Thần đi qua, cửa phòng mở, anh đến cửa rồi dừng một chút, nhìn Lý Nhược Băng ngồi trước máy tính, cầm điện thoại của anh nói chuyện với ai đó. “Anh ấy đến rồi, cô nói với anh ấy đi!” Thấy Ngô Thần tới, Lý Nhược Băng nói. “Ai vậy?” Ngô Thần đi vào, cười hỏi. “Anh nghe thì biết thôi.” Lý Nhược Băng nói. Ngô Thần đến bên cạnh bàn, cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, anh biết là ai. “Chào bạn học Tống.” Ngô Thần đặt điện thoại ở bên tai, nói, ánh mắt thì lại nhìn Lý Nhược Băng. “Đàn anh, anh có rảnh không? Tôi nói với bạn gái anh rồi, chị ấy sẽ không hiểu lầm… Anh có thể ra ngoài không? Chúng ta nói chuyện…” Tốc độ nói của Tống Huyên rất nhanh, cô ấy sợ Ngô Thần lo mình bị hiểu lầm. “Được, buổi chiều gặp.” Ngô Thần cười trả lời. Hai người hẹn thời gian lẫn địa điểm, lại nói một câu rồi cúp máy. Ngô Thần cất điện thoại. “Không ngờ Ngô Thần yêu dấu của tôi lại đa tài đa nghệ đến vậy!” Lý Nhược Băng nhìn Ngô Thần, mở miệng, giọng của cô rất kỳ lạ, không biết là khen hay chế nhạo. Nói xong, cô còn nhìn màn hình máy tính, liếc một cái. Ngô Thần chú ý đến ánh mắt của cô, anh đi đến bên ghế, nhìn màn hình… Trên màn hình là bản xếp hạng âm nhạc của Tencent. Anh hiểu rồi. “Cám ơn vì đã khen.” Ngô Thần mỉm cười. “Cậu muốn tham gia vào giới giải trí làm ca sĩ, hay… chỉ là vì cua gái?” Lý Nhược Băng vừa mỉm cười vừa hỏi. Cô vô thức cười. Bởi vì vừa rồi cô mới biết tài năng khác của Ngô Thần. Tài hoa đã cao đến mức có thể sáng tạo kỳ tích. Người đàn ông của cô mạnh đến vậy, mạnh đến nỗi cô không thể tưởng tượng nổi, sao cô lại không cười? “Debut thì không thể nào.” Ngô Thần cười. “Vậy thì là cua gái?” Lý Nhược Băng lại hỏi. “Ai chẳng thích cái đẹp.” Ngô Thần lại nói câu này, trước kia anh cũng nói. “Ngô Thần, cậu có thể nói cho tôi biết là cậu còn biết gì không?” Lý Nhược Băng hỏi lại, còn dựa vào bàn, tay nâng cằm. “Cái này rất khó nói, tóm lại là…” Ngô Thần chưa nói xong. Ting ting… Tiếng chuông đột nhiên vang lên, ngắt lời Ngô Thần. Là của Lý Nhược Băng. Cô lấy điện thoại ra, nụ cười tắt ngấm, không chỉ sắc mặt lạnh lùng mà ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn nhiều. Ngô Thần liếc nhìn… là Đinh Thụy Long gọi tới. Lý Nhược Băng vừa định bắt máy, thậm chí còn muốn hỏi thăm tổ tiên của Đinh Thụy Long, nhưng sau đó cô lại dừng. Cô quay đầu nhìn Ngô Thần, ánh mắt lóe lên, giống như nghĩ đến trò vui gì. “Đến, ngồi.” Lý Nhược Băng đứng lên, kéo Ngô Thần một chút, để Ngô Thần ngồi trên ghế, sau đó ngồi vào lòng Ngô Thần, rồi bắt máy, cũng mở loa ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]