Giá của Ngô Thần đưa ra đủ để diễn tả bằng “cường điệu cực độ”, “không thể tưởng tượng”! Nếu là một ca khúc cực nổi tiếng, người sáng tác đã thành danh thì muốn giá cả này là điều đương nhiên, cho dù chào giá cao, nhà Tống Huyên có tiền, không quan tâm tiền mà chỉ chơi đùa thôi, cho nên ra giá cao chút thì còn có thể hiểu được. Nhưng Ngô Thần chỉ là sinh viên tốt nghiệp đại học Đông Hải. Còn học khoa máy tính…. Anh chỉ tùy tiện sáng tác một bài hát mà dám chào giá mười vạn! Gấp một trăm lần so với cái giá mà Tống Huyên đưa ra! Điều này làm Tống Huyên cảm thấy Ngô Thần không phải điên rồi, là Ngô Thần đang chơi đùa cô. “Mười vạn!” Ngô Thần mỉm cười lặp lại, sau đó nói: “Bạn học Tống, cô chỉ cần nói cho tôi biết rằng cô có chấp nhận hay không! Nhận thì được rồi. Chuyện này không có gì phải bàn bạc, tôi còn có mấy bài hát, cũng đều là giá này.” “Tất nhiên là tôi không chấp nhận.” Tống Huyền nói. Tính tình của cô ấy rất tốt, mặc dù trong lòng cô ấy xác định rằng Ngô Thần đang đùa mình, nhưng cô ấy không tức giận, chỉ là ý cười nhạt đi đôi chút. “Vậy thì… chúng ta không có gì để nói nữa.” Ngô Thần nói, sau đó anh đưa tay ra với Tống Huyên: “Đưa bài hát cho tôi.” Tống Huyên rất ngạc nhiên. ‘Không nói nữa?’ ‘Không lẽ là diễn trò lạt mềm buộc chặt?’ Trong trí nhớ của Tống Huyên, mỗi một người đến đùa cô ấy thì đều có mục đích cuối cùng là đến gần cô ấy, muốn trở thành người quen của cô ấy. Cho nên cho dù quá trình diễn ra như thế nào, thì không có ai tự kết thúc cuộc trò chuyện với Tống Huyên, nếu như cô ấy không mở miệng nói không nói nữa, thì đối phương sẽ nói với cô ấy thật lâu. Sáng tác bài hát cho cô ấy, muốn bán bài hát cho cô ấy chỉ là một cách để đến gần cô ấy, là một cái cớ để có thể nói chuyện với cô ấy. Tống Huyên đưa bài hát cho Ngô Thần với vẻ mặt ngạc nhiên. Ngô Thần nhận, anh muốn xé ca khúc do mình sáng tác nhưng sau đó thì ngừng lại. “Tôi nghĩ bạn học Tống không phải là người sẽ đạo nhạc, mặc dù mới quen biết nhưng chút tin tưởng ấy thì vẫn phải có.” Ngô Thần cười, sau đó khép vở lại, trả lại cho Tống Huyên: “Tôi không xé nữa, vở rất tốt, hỏng hai trang thì không đẹp nữa.” Nói rồi, Ngô Thần đứng lên: “Cứ như vậy đi.” Nói xong, anh cười một tiếng rồi đi. ‘Đi thật?’ ‘Nói thêm một câu cũng không?’ Tống Huyên hơi ngây người nhìn bóng lưng khuất dần của Ngô Thần, nhìn Ngô Thần mở cửa ra khỏi quán cà phê, sau đó cô ấy kéo khẩu trang dưới cầm lên, miệng thì thầm: “Kẻ kỳ lạ!” Tống Huyên cúi đầu nhìn vở trong tay. Cô ấy lật ra, lại nhìn bài hát do Ngô Thần sáng tác. Đúng là không tệ, có ưu điểm như những bài hát tốt trước đây cô ấy từng thu âm. Nhưng… cũng chỉ thế thôi. Không ai có thể xác định đúng gu âm nhạc của công chúng, một ca khúc có thành công hay không đều dựa vào thị hiếu của công chúng, bài hát có tốt hay không chỉ là thứ yếu, hoặc là nói đấy chỉ là một điều kiện để thành công mà thôi. Cho nên… mặc dù Tống Huyên cho rằng bài hát của Ngô Thần rất tốt, nhưng cô ấy không cảm thấy bài hát này có thể nổi tiếng, hoặc là nói khả năng nổi tiếng rất thấp… Cô ấy thất vọng quá nhiều lần rồi, cho nên cũng không dám hi vọng xa vời. Cô ấy không chấp nhận việc mua bài hát với giá mười vạn, tất nhiên là cô ấy cũng sẽ không đạo nhạc, chỉ để lại nhìn rồi thôi. Nhưng, Tống Huyên không biết một điều. Bài hát “Thuốc giải cho tâm hồn” do Ngô Thần viết chắc chắn có thể nổi tiếng, mà còn thuộc loại nổi tiếng chỉ trong một đêm. Hoàn toàn có thể chắc chắn. Chắc chắn nổi. Bởi vì Ngô Thần đã kiểm nghiệm. Ngô Thần từng bị nhốt ở ngày bảy tháng bảy một nghìn năm, trọn vẹn ba trăm sáu mươi lăm nghìn ngày đêm. Dường như chuyện gì anh cũng từng làm, cho nên anh cũng nghĩ làm người nổi tiếng, cho dù một ngày cũng tốt, Dù sao cũng sẽ bị thiết lập lại, nhiều nhất là một ngày. Vì thế Ngô Thần học âm nhạc, học kiểu hát thịnh hành. Sau đó, anh bắt đầu điên cuồng phát hành nhạc lên mạng. Đầu tiên, anh ra tay với những ca khúc thành danh ở kiếp trước, đó là những bài hát trở thành kinh điển của một thế hệ, anh lấy ra dùng. Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của anh, có vài bài hát thì có thể nổi, vài bài lại không thể. Tuổi tác, cần phải có thời gian lên men đều ảnh hưởng đến việc một bài hát có thể thịnh hành nhanh chóng hay không. Sau này, Ngô Thần bắt đầu phát hành ca khúc tự sáng tác. Anh học trong lúc luân hồi, biết viết, cũng biết hát. Bị nhốt ở cùng một ngày quá nhàm chán. Vì giết thời gian, anh bắt đầu làm một thí nghiệm rất thú vị, đó là sau mỗi sáng sớm bị thiết lập lại, anh cấp tốc viết ra bài hát đã nghĩ xong vào ngày trước đó, rồi tìm phòng thu âm chuyên nghiệp thu âm, mười hai giờ trưa, anh phát hành chúng lên tất cả các trang âm nhạc trên mạng. Sau đó là chờ kết quả, nhìn số liệu. Bởi vì một ngày quá ngắn, không đủ để một ca khúc lên men, cho nên Ngô Thần chủ động tăng tốc quá trình lên men, phương pháp cũng đơn giản, đó là tìm số tài khoản của các người nổi tiếng trong lĩnh vực âm nhạc trên mạng, người giám định và thưởng thức âm nhạc, đưa tiền để bọn họ đề cử… Đây là thủ đoạn tuyên truyền bình thường, siêu sao khi phát album cũng cần tuyên truyền. Khoảng thời gian đó, số lượng bài hát mà Ngô Thần phát hành rất nhiều, số bài hát sáng tác vượt qua thời gian phát hành. Anh viết cũng nhiều, có khi có ý tưởng thì có thể viết mười mấy bài, đôi khi mạch suy nghĩ không có thì một ngày cũng không viết được bài nào. Nếu như xem mấy bài có giai điệu lẫn lời đơn giản như “Nước bọt ca” cũng là bài hát, vậy số lượng các bài hát trong lúc luân hồi của anh vượt qua ba nghìn bài. Trong hơn ba nghìn bài hát này, có một bộ phận lớn không gây ra tiếng vang gì cả, đến cả một chút bọt sóng cũng không. Chủ yếu là bởi vì thời gian quá ngắn, ngoài thời gian viết ra, thời gian cho ca khúc lên men chưa đến một ngày, có thể có vài bài hát sau này sẽ nổi tiếng, nhưng Ngô Thần ở trong luân hồi không có tương lai, cho nên anh không nhìn thấy. Cho nên đa số bài hát không nổi. Cũng có bài nổi. Tổng cộng sáu mươi bảy bài. Kết quả thí nghiệm là trong hơn ba nghìn bài hát mà Ngô Thần sáng tác, có sáu mươi bảy bài có thể nổi tiếng trong chưa đầy một ngày. Có thể nói tỷ lệ này rất cao, bỏi vì điều anh muốn không phải “nổi tiếng”, mà là “nổi tiếng một ngày”, hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau. Người nhạc sĩ có lợi hại đến cỡ nào, cho dù có là người đứng đầu thời đại, người đã sáng tác hàng nghìn bài hát cũng không dám nói bản thân có mấy bài hát có thể nổi trong một ngày. Ngôi sao thì không tính, bởi vì người nọ là ngôi sao, có lượng khán giả kinh khủng. Có thể sáng tác ra một ca khúc nổi tiếng trong một ngày hay không thì phải xem nhân phẩm, xác suất thấp hơn trúng giải độc đắc xổ số nhiều. Cho nên tỷ lệ “nổi tiếng một ngày” này của Ngô Thần không chỉ cao, mà là cao kinh khủng. Sở dĩ Ngô Thần có thể làm được như thế, không phải là bởi vì trình độ sáng tác của Ngô Thần đột phá chân trời, mà là vì trong những ngày luân hồi, trong quá trình thí nghiệm, anh càng ngày càng hiểu rõ công chúng thích nghe loại bài hát nào. Anh nắm bắt thị hiếu âm nhạc của đại chúng trong thời đại hiện nay. Mức độ hiểu rõ rất sâu! Nói cách khác, người nhạc sĩ khác cũng khó phán đoán xem công chúng thích nghe loại nhạc nào, phong cách âm nhạc nào, giai điệu lần lời bài hát như thế nào. Mà Ngô Thần lại biết. Tất nhiên “nổi tiếng một ngày” vẫn là quá hà khắc, cho nên cho dù xác suất thành công cao thì cũng không có khả năng bách phát bách trúng, nhân tố ảnh hưởng quá nhiều. Có hết thảy sáu mươi bảy bài. “Thuốc giải cho tâm hồn” là một trong số đó. Tống Huyên không biết bản thân bỏ qua điều gì. Sau khi ra khỏi quán cà phê, Ngô Thần trở về bãi đậu xe của tòa CBD thứ bảy, sau đó lái Lamborghini rời đi. Sau khi lái xe ra khỏi tầng hầm, Ngô Thần vừa lái xe vừa bấm một số điện thoại. Đối phương nhanh chóng bắt máy. “Chào ngài, đây là Vi Thiểm Âm Nhạc.” Là một giọng nam lịch sự, nhân viên của phòng thu âm “Studio Vi Thiểm Âm Nhạc”, studio này chịu trách nhiệm ghi âm, các thiết bị đều được nhập khẩu, cực kỳ chuyên nghiệp, tất nhiên giá cả cũng cao. Studio này nằm ở Đông Hải! Là phòng thu âm mà Ngô Thần thường thuê nhất. Ngô Thần muốn đi viết bài hát. Anh muốn phát ca khúc ẩn danh. Trong hôm nay, ngay lập tức. Ngô Thần muốn để Tống Huyên hiểu rõ, hiểu rằng rốt cuộc cô ấy đã bỏ qua cái gì. Anh sẽ làm cô ấy tự tìm đến mình, thậm chí còn làm cô ấy mặt dày mày dạn khóc lóc om sòm, giả vờ đáng yêu, giả vờ đáng thương năn nỉ anh. “Tôi muốn thu âm, thuê ba giờ.” Ngô Thần nói. “Xin lỗi ngài, có dàn nhạc đang…” Giọng điệu của đối phương rất lấy làm tiếc. “Tôi trả tiền thuê gấp mười.” Ngô Thần đánh gãy. “Vâng… vậy được thưa ngài. Lúc nào ngài đến? Tôi lập tức sắp xếp cho ngài.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]