Hàng Long Vô Hối này quả nhiên chỉ cần một cuộc điện thoại là đã gọi được Đào Mạn Ảnh đang ở nước Thái về, Đào Mạn Ảnh được bao dưỡng đã sắp được mười năm rồi. Toàn bộ thành tựu ngày hôm nay của cô ta đều là kim chủ này cho.
Tuy rằng hiện tại Đào Mạn Ảnh đã nổi tiếng thành công. Nhưng lẻ trước mặt kim chủ ba ba thì cô ta chỉ là một người phụ nữ được bao dưỡng như cũ mà thôi.
Đương nhiên kim chủ có thể nâng một người phụ nữ lên cao, trở thành một nữ minh tinh. Và đương nhiên có thể khiến cho một người biến mất ngay lập tức.
Về đạo lý là như vậy.
Nhưng mà… chơi trò chơi này. Mà khiến cho ông ta gọi Đào Mạn Ảnh về, khẳng định là vẫn chưa đủ, không phải vấn đề có thể hay không thể, mà vấn đề là có đáng hay không.
Đây chỉ là phần mở đầu.
“Anh còn quen biết Đào Mạn Ảnh sao?” Ngô Thần hỏi lại.
“Đâu chỉ là quen biết.” Hàng Long Vô Hối trả lời, nhưng không tiếp tục nói vế sau, bởi vì ông ta không ngu ngốc đến mức nói với người khác rằng bản thân bao dưỡng và nâng Đào Mạn Ảnh lên.
“Tôi thật sự phải đi rồi…” Ngô Thần đáp.
“Cậu còn đi, cậu có ý gì vậy, có phải không tin tôi phải không? Xem thường tôi?” Dường như Hàng Long Vô Hối tức giận rồi.
“Người bạn, không phải tôi không tin anh, chúng ta chỉ vừa mới quen nhau qua bản server lậu, đúng lúc tôi lại có việc, lấy đâu ra trùng hợp như vậy? Đúng lúc dưới anh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-mac-ket-trong-cung-mot-ngay/908277/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.