Chương trước
Chương sau
Bỗng nhiên trở nên dịu dàng khiến Ngô Thần ngẩn ra một lát, nhưng anh đã hiểu ra ngay.
Lý Nhược Băng đang diễn trò, diễn cho "người của Đinh Thụy Long" xem.
Cô tưởng rằng người từ sáng đến tối vẫn luôn theo dõi cô là người Đinh Thụy Long cử đến, vì vậy bỗng nhiên cô quyết định hôn anh một cái, muốn để cho người theo dõi đó nhìn thấy, thậm chí cô còn mong bọn họ có thể chụp lại cảnh cô nhoài người ra của xe hôn bạn trai, sau đó đưa cho Đinh Thụy Long xem!
Làm tên khốn Đinh Thụy Long đó tức chết!
Đương nhiên.
Lý Nhược Băng sẽ không chỉ vì giận ai đó mà tùy tiện hôn người khác, cô có thể hôn Ngô Thần, bởi vì lúc này giá trị của Ngô Thần trong lòng cô đã được nâng lên một tầm cao nhất định, điều này sẽ khiến cô cảm thấy hôn Ngô Thần cũng không bị thiệt thòi!
Ngô Thần lập tức cảm nhận được sự "vụng về" của Lý Nhược Băng!
Đây có lẽ là nụ hôn đầu của cô, cô chưa từng hôn ai nên không biết hôn.
Nhưng Ngô Thần vẫn cảm nhận rất rõ ràng, Lý Nhược Băng muốn làm ra vẻ bản thân mình rất biết hôn, cô không thích yếu thế hơn người khác, cô quá hiếu thắng, ngay cả lần đầu hôn Ngô Thần cũng muốn thể hiện mình thuần thục hơn Ngô Thần.
Chuyện này dẫn đến một hậu quả.
Ngô Thần bị đau miệng.
Một lát sau Lý Nhược Băng mới buông cánh tay đang ôm cổ Ngô Thần ra, hít thở thật sâu rồi rụt vào trong xe, sau đó lại hít một hơi thật sâu mới nhếch miệng nói với Ngô Thần: "Ngủ ngon mơ đẹp."
Ngô Thần nhìn Lý Nhược Băng một lát mới khẽ cười đáp: "Mơ đẹp, trên đường về nhớ cẩn thận, lái xe từ từ."
Anh quay người rời đi.
Vào lúc nhìn Lý Nhược Băng vừa nãy, Ngô Thần lại suy nghĩ về một vấn đề rất quan trọng: Hôm nay có nên ăn luôn Lý Nhược Băng?
Ý chỉ cơ thể.
Tuy quy trình hôm nay là cách Ngô Thần chưa từng nếm thử, nhưng Ngô Thần bây giờ đã có nắm chắc, hôm nay sẽ phát sinh chút gì đó với Lý Nhược Băng.
Bây giờ cũng chỉ mới bảy giờ tối, vẫn còn thời gian hơn một tiếng.
Nhưng anh lại suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thôi đi.
Bởi vì anh không muốn quan hệ của mình và Lý Nhược Băng xảy ra sai lệch, đây là vấn đề ai kiểm soát ai.
Nếu chỉ muốn có được cơ thể của Lý Nhược Băng, Ngô Thần đã làm được quá nhiều lần.
Nhưng bởi vì khi đó anh chỉ muốn có được cơ thể của Lý Nhược Băng, cho nên sau cùng tuy hai người nảy sinh quan hệ, nhưng theo như Lý Nhược Băng thấy, không phải cô bị người đàn ông nào đó ăn mất, mà là chính cô chơi đùa người đàn ông này thôi!
Thậm chí có vài lần, Lý Nhược Băng sau khi làm xong còn chuyển vào tài khoản Ngô Thần một số tiền lớn.
Coi như tiền qua đêm.
Cùng với... tiền mượn giống!
Bản thân có thể có thai hay không vẫn chưa chắc, nhưng có vài lần cô quả thật đã trả tiền trước.
Tuy Lý Nhược Băng đã quyết định đời này không kết hôn, nhưng cô cũng không nói mình sẽ không sinh con đẻ cái.
Cô là một người phụ nữ rất có chủ kiến và độc lập.
Cô đã từng nghĩ từ rất lâu, cô nên có một đứa con, bản thân cô nên chọn một gen vượt trội cho con mình, hơn nữa khi cô mang thai, gia tộc sẽ không thể ép cô gả cho Đinh Thụy Long nữa.
Tuy rằng có lẽ cô sẽ cắt đứt hoàn toàn quan hệ với gia tộc, nhưng cô sẽ có được cuộc đời tự do hoàn toàn mới.
Nói tóm lại, trước đây mỗi lần Ngô Thần đều lợi dụng hoàn cảnh khốn khó và tâm lý cố chấp quyết tâm đến cùng của Lý Nhược Băng, anh làm nổ bom hẹn giờ trong nội bộ Huyễn Thải Thời Thượng trước, để Đinh Thụy Long lấy được tài liệu sản phẩm trước ngày bảy tháng bảy, đồng thời để Lý Nhược Băng biết được chuyện này.
Xuất hiện vấn đề này trong chuyện làm ăn, Lý Nhược Băng hầu như mất đi khả năng thắng cược.
Ngô Thần lại vào lúc đó, thể hiện sự xuất sắc và tài giỏi của mình cho Lý Nhược Băng xem, để cô nhìn thấy điểm mạnh của anh, đồng thời không ngừng ra hiệu cho cô, giống như đang tẩy não cho cô, để cô hiểu ra trừ khi cô có người đàn ông khác thật, tốt nhất là mang thai, nếu không thì cô sẽ không thể thoát khỏi số phận gả cho Đinh Thụy Long.
Còn Lý Nhược Băng đã nghĩ đến chuyện một tương không kết hôn, không dựa dẫm vào đàn ông nhưng có thể có con.
Đúng lúc lại phù hợp với tâm lý của cô.
Chính là như thế, Ngô Thần từng bước dẫn dắt Lý Nhược Băng, sau cùng nảy sinh quan hệ với cô.
Quả thật đã có được cơ thể rồi.
Nhưng "thân phận" của hai người trong quá trình này rất có vấn đề! Lý Nhược Băng giống như phú bà "bỏ tiền cầu con" còn Ngô Thần trở thành một... cậu trai bao bị Lý Nhược Băng lợi dụng để trả thù gia tộc, thoát khỏi phiền phức và anh phù hợp với tiêu chuẩn gen vượt trội của cô.
Bây giờ Ngô Thần đã là một người có tương lai rồi.
Vì vậy anh sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa.
Hôm nay anh đã thể hiện cho Lý Nhược Băng thấy sự đặc biệt và mạnh mẽ của anh... chấm dứt tại đây, trước khi chưa thể bước vào nội tâm của Lý Nhược Băng, sắp đặt tính toán có được cơ thể cô, chỉ làm tình hình càng tồi tệ hơn.
Thôi đành vậy.
Ngô Thần vừa nghĩ vừa bước vào đầu ngõ, bước được hai ba mươi mét, anh mới lấy giấy lau miệng.
Có son và nước bọt của Lý Nhược Băng.
Ngô Thần lại lấy cái điện thoại tối đen ra, nhờ ánh sáng của đèn đường, anh chụp một tấm ảnh môi mình, Lý Nhược Băng hôn anh quả thật rất vụng về, không biết mà ra vẻ biết, hôn mạnh như vậy, vẫn may không bị sưng.
Về đến dưới lầu nhà mình.
Ngô Thần quay đầu nhìn xung quanh mới đút tay vào túi áo bước vào nhà.
...
"Lệ Lệ, tớ đói bụng quá, chúng ta còn chưa ăn cơm tối nữa, hay là đừng đợi nữa, đi ăn chút gì đó đi."
"Không được! Phải chặn tên lừa đảo đó lại! Tớ không tin anh ta không về nhà! Đợi anh ta về, chúng ta sẽ túm anh ta lại, báo cảnh sát để cảnh sát bắt anh ta, nói anh ta lừa tình! Chắc chắn anh ta sẽ tiêu đời!"
"Nhưng, tớ tự nguyện mà..."
"Cậu ngốc thế! Sao cậu là tự nguyện chứ? Cậu không được nói vậy, hơn nữa cậu bị lừa mà! Bị lừa đó, có thể tém cái giọng điệu này lại không?"
"Nhưng... thật ra hôm qua chơi rất vui, cậu không biết hôm qua kích thích cỡ nào đâu, anh ấy..."
"Mục Thiên Thiên cậu bị ngốc à? Sao lại nói giúp tên lừa đảo đó? Lần đầu của cậu đã bị tên lừa đảo dối trá lấy mất rồi, cậu bằng lòng vậy sao? Cậu không tủi thân sao?"
"Không tủi thân."
"Vậy cậu không buồn sao?"
"Không buồn, buồn cái gì chứ."
"Vậy hôm nay cậu lo lắng không yên gọi điện thoại tìm tớ làm gì? Còn nổi giận với tớ, còn tưởng tớ sắp xếp người, cậu cảm thấy tớ sẽ hãm hại cậu vậy sao?"
"Tớ... chỉ muốn biết số điện thoại của anh ấy thôi mà... thôi bỏ đi Lệ Lệ, chúng ta đi ăn cái gì đó trước đi được không, tớ đói lắm rồi! cả ngày nay tớ đã không ăn gì rồi."
"Ăn cái đầu cậu! Đừng giống như đồ ngốc vậy, bị người ta bán còn tính tiền giúp người ta, nhất định phải đợi anh ta trở về."
Tầng năm, trước cửa nhà Ngô Thần.
Mục Thiên Thiên và Vạn Lệ khoanh tay ngồi trên bậc thềm ngoài hành lang, dáng vẻ đang đợi cho bằng được.
Thật ra Mục Thiên Thiên đã muốn đi từ lâu, thật sự cô rất đói, buổi sáng gọi điện thoại cho Vạn Lệ mãi không được, cô giận đến mức cơm còn chưa ăn, đến bây giờ thật sự chưa được ăn gì cả.
Từ sau khi cô nói với Vạn Lệ chuyện qua đêm ở nhà Ngô Thần, Vạn Lệ đã kiên quyết lôi cô đến đây, cứ đợi mãi từ hơn một giờ chiều đến bây giờ.
Mục Thiên Thiên muốn đi nhưng Vạn Lệ cũng không cho.
Đương nhiên cô ta muốn đòi lại công bằng cho bạn thân của mình, dạy cho tên lừa đảo một bài học nhớ đời!
Đùng!
Dưới lầu bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân nặng nề.
"Suỵt, có người lên lầu, có lẽ là tên lừa đảo đó về rồi." Vạn Lệ vội vàng vừa ra dấu và nói khẽ, đồng thời nắm chặt roi điện trong tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.