Lý Nhược Băng cầm súng lục lên, rời khỏi bàn làm việc rồi đi từng bước đến bên Ngô Thần.
Dựa trên sự hiểu biết của Ngô Thần đối với Lý Nhược Băng, có lẽ khả năng cô ta bắn anh lúc này là năm mươi phần trăm, nói cách khác, có thể anh bị Lý Nhược Băng bắn chết hoặc là không.
Nhưng Ngô Thần vẫn cười tươi.
Thậm chí anh còn không thiết lập lại thời gian trước khi Lý Nhược Băng nổ súng.
Bởi vì không cần, Lý Nhược Băng không đánh lại anh, khoảng cách càng gần thì càng không có khả năng. Nếu Lý Nhược Băng cách anh ba mét thì Ngô Thần có thể khống chế cô ta trong nháy mắt.
Bất cứ ai cũng không thể đánh lén Ngô Thần ở khoảng cách trong vòng ba mét.
Bản lĩnh mà Ngô Thần luyện ở nghìn năm luân hồi cũng không phải là vô ích.
“Tôi phải thừa nhận rằng cậu rất đặc biệt!” Từ khi Lý Nhược Băng cười thì cô ta vẫn đang cười: “Cậu rất can đảm, rất quyết đoán, hơn nữa cậu còn trẻ như vậy, nếu cậu rời khỏi thế giới này thì tiếc thật.”
Rất khó nói rằng có phải cô ta đang đe dọa hay không.
Cô ta đã cách Ngô Thần ba mét.
Hai mét.
Một mét.
Nửa mét.
Lý Nhược Băng giơ súng lên, nhắm ngay vào cái trán của Ngô Thần.
Ngô Thần vẫn mỉm cười, bình tĩnh nhìn Lý Nhược Băng.
Anh giỏi quan sát người khác, cho nên anh có thể đoán người giơ họng súng lên có muốn bắn hay không trong nháy mắt. Khi Lý Nhược Băng nâng súng, Ngô Thần biết cô ta sẽ không giết anh.
Dựa trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-mac-ket-trong-cung-mot-ngay/908242/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.