Trans: Hen
Fixes: Chuang
-----------------------
Tô Chiêm tức giận nói: "Mẹ kiếp, Văn Mặc cậu thế mà lại bán thảm, giả bộ đáng thương, hình tượng giáo thảo cao lãnh của cậu sắp nứt ra hết rồi kìa!"
Văn Mặc không nhanh không chậm trả lời: "Thứ nhất, tôi không phải là giáo thảo cao lãnh, ít nhất thì ở trước mặt cậu là không phải, thứ hai, tôi đây thật sự rất muốn có được lọ nước hoa kia, những gì tôi nói đều là lời thật lòng."
Tô Chiêm: "... Vậy thì cậu cũng đừng có trưng ra cái giọng điệu đáng thương đó chứ!"
Văn Mặc hình như cười khẽ một tiếng: "Nhưng cho tới tận bây giờ tôi vẫn chưa từng nói tôi đáng thương, là do cậu tự suy diễn quá nhiều, cậu vừa mới suy diễn cái gì thế, nói tôi nghe thử xem nào, được không?"
Tô Chiêm: "Tôi không có suy diễn!"
Ký túc xá đã tắt đèn, tiếng ồn ào trên hành lang dần dần biến mất, đêm dài vắng lặng, ánh trăng ngoài cửa sổ bị lớp rèm cửa dày ngăn lại, không thể chiếu vào căn phòng.
Trong bóng tối, âm thanh nghe vào hết sức rõ ràng.
Tô Chiêm nghe được tiếng Văn Mặc trở mình, mặt hắn hướng về phía cậu, thanh âm cách cậu càng lúc càng gần, cậu nghe được Văn Mặc dùng thanh âm thanh lãnh mà tao nhã nói: "Nếu cậu cảm thấy không công bằng, vậy ngày mai tôi cũng dùng lọ nước hoa hương linh lan kia, trên người đều là mùi của cậu, có được không?"
Cả người Tô Chiêm cứng đờ, xấu hổ nói: "Như thế thì công bằng cái nỗi gì?!"
"Ừ, vậy cậu muốn làm như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-ke-thu-cu-ky-hieu-roi/920736/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.