Những người khác đều đã tặng xong, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mọi người đang trông chờ vào món quà của cậu.
Vẻ mặt Tô Chiêm hết sức không được tự nhiên, cậu có cảm giác một khi món quà kia được mình lấy ra, thì chẳng khác nào đem cậu ra hành quyết công khai.
Cậu phi thường không ổn OK.
Nhưng bạn bè của Văn Mặc lại ồn ào nói: "Sao cậu không lấy nó ra để tụi tui nhìn chút nhỉ?"
Văn Mặc hời hợt nói: "Sáng nay em ấy đã đưa quà cho tôi rồi, đương nhiên chuyện em ấy tặng cái gì thì sẽ là bí mật."
Vẻ mặt Tô Chiêm cứng đờ, cậu quả thực có chút không nghĩ tới Văn Mặc sẽ lại nói như vậy.
Bên cạnh có alpha trêu ghẹo: "Tình cảm bạn cùng phòng của hai người tốt thật đó nha, tôi có thắc mắc tại sao trước kia anh họ tôi lại không có bạn cùng phòng, giờ thì tôi rõ rồi hóa ra là anh ấy đang chờ Tô Chiêm."
"Đúng." Văn Mặc không chút e dè nói: "Tình cảm giữa hai bọn tôi rất tốt."
Tưởng An Hành nói đùa với alpha kia: "Cậu đã hiểu rồi chứ?"
Alpha kia như đã được khai sáng: "Dường như tôi đã hiểu được rồi."
Tô Chiêm: "......"
Đệt mịa, mấy người các người đến cuối cùng là đã biết những gì rồi hả?
Nhưng cậu cũng không tiện hỏi, vì bản thân không tặng quà cho Văn Mặc trước mặt mọi người cho nên cậu hiện tại không có quyền phát ngôn.
Cậu gãi mũi một chút, cậu có cảm giác mình không nên tới đây.
Nhưng Văn Mặc đã gọi cho cậu, làm cho cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-ke-thu-cu-ky-hieu-roi/920734/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.