Cố Tuân lạnh lùng nói: "Không cần, tôi không muốn dính vào hai người."
Văn Mặc rũ mí mắt, vẻ mặt mơ hồ, nhàn nhạt nói: "Đi cùng đi."
Cố Tuân dừng một chút, hay là đến nhà ăn với bọn họ.
Tô Chiêm cầm cặp lên, thấy mọi người trong lớp đã đi hết rồi, khó hiểu hỏi Văn Mặc: "Sao anh lại đến tìm tôi đi ăn cùng thế?"
"Quan tâm em." Văn Mặc nhìn áo khoác trên người Tô Chiêm, ánh mắt hắn hơi ngừng lại một chút, cười như không cười, cũng không nói thêm gì khác.
Tô Chiêm thấy biểu tình của Văn Mặc có chút kỳ quái, nhìn hắn giống như đang cười, nhưng con ngươi với biểu tình trên mắt hắn hiện ra vài phần hời hợt, hơi nheo mắt lại, cảm giác không đúng lắm.
Cậu không nhịn được hỏi: "Anh sao thế?"
"Không có gì." Văn Mặc rũ mí mắt, thờ ơ hỏi: "Hai người mới nói chuyện gì vậy?"
Tô Chiêm sửng sốt một chút, cậu gãi đầu một cái, cậu không dám nói bản thân tìm Cố Tuân để hỏi về sở thích của hắn, dứt khoát nói: "À thì là, chỉ một vài chuyện lặt vặt thôi."
Văn Mặc hơi híp mắt lại, vẻ mặt hắn vui giận khó mà phân biệt nổi.
Cố Tuân ngược lại trầm mặc trong chốc lát, lạnh lùng nói: "Tô Chiêm mới hỏi em một ý chuyện liên quan tới omega."
Tô chiêm sờ sờ mũi một cái, không phản bác lại.
Con ngươi đen nhánh của Văn Mặc nhìn Tô Chiêm một lúc, sau quay đầu sang nói với Cố Tuân: "Tưởng An Hành cũng đến."
Thân thể Cố Tuân rõ ràng cứng lại một chút, không nói lời nào bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-ke-thu-cu-ky-hieu-roi/920732/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.