"Tôi, tôi nói tin tức tố của anh có mùi gỗ mục dầu khi nào?" Tô Chiêm không có chút sức lực nào phản bác lại.
Tuy là cậu không muốn thừa nhận mùi tin tức tố của Văn Mặc rất dễ chịu, nhưng cậu cũng không nói chán ghét tin tức tố của Văn Mặc, nếu cậu không có chứng ý lại tin tức tố thì thật ra cậu cũng cảm thấy...... ừm, cũng không tệ lắm.
Cậu sẽ không nói cái gì về gỗ mục dầu.
Nên...... cứ cho là như vậy đi.
Tô Chiêm diễn hoàn mỹ vở kịch một tay thề thốt phủ nhận quay đầu một cái liền quên mất jpg.
Nhưng Văn Mặc không cho phép cậu quên, Văn Mặc nhíu mày, ung dung tường thuật lại cảnh tượng ngày đó: "Ngày đó em ngã vào lồng ngực tôi, cái mũi nhỏ của em còn tiến lại gần tuyến thể tôi để ngửi tin tức tố của tôi, tôi hỏi em có phải em thích tin tức tố của tôi không, em nói không, còn nói tin tức tố của tôi giống như gỗ mục dầu (gỗ thối)......"
Tô Chiêm đỏ mặt, cậu giận dữ xấu hổ gần chết, quả thật không thể tin được đây là lời cậu nói.
Lúc ấy đầu óc cậu mơ hồ, làm mọi việc đều dựa theo bản năng, hoàn toàn không nhớ rõ bản thân đã nói cái gì, lúc đó cậu có nói cái gì đó gỗ mục dầu, cậu còn làm ra chuyện mất mặt như vậy sao?
Cậu, cậu còn lại gần tuyến thể của Văn Mặc để ngửi?
Khuôn mặt trắng nõn ban đầu của Tô Chiêm giờ đã đỏ bừng, giống như một quả táo đỏ, vừa đáng yêu lại hấp dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-ke-thu-cu-ky-hieu-roi/920726/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.