Văn Mặc theo sau cậu thấp giọng nói: "Chờ mấy hôm nữa, tôi sẽ mua một đôi dựa theo số đo của cậu."
"Tôi không cần." Tô Chiêm có khí phách từ chối, cậu là người rất tuân thủ nguyên tắc, không thể tùy tiện lấy đồ của người khác: "Tôi không thiếu giày."
"Cậu đúng là không thiếu." Văn Mặc xuống lầu, giày tiếp xúc với mặt đất phát ra tiếng ma sát: "Chỉ là tôi muốn mua cho cậu mà thôi."
Tô Chiêm dừng lại một lúc, sau đó cũng theo hắn xuống lầu.
Cậu tuyệt đối không muốn thừa nhận bản thân đang có chút mong chờ cứ như vậy mà ném chút mong chờ ấy ra sau đầu.
Hết cách rồi,giày thể thao bản giới hạn thực sự có mị lực rất to lớn.
Cậu muốn đổi chủ đề, không muốn bản thân nghĩ đến chuyện Văn Mặc sẽ tặng giày cho mình, cậu hỏi: "À, thuốc chăm sóc kia rốt cuộc hết bao nhiêu vậy?"
Văn Mặc lại hỏi ngược lại cậu: "Dùng ổn không?"
Tô Chiêm không nhịn được mà mặt có chút đỏ, nghĩ đến việc tối hôm qua cảm giác mát lạnh làm cậu thoải mái, cậu lẩm bẩm: "Ổn, tôi mở ra như vậy rồi... vẫn là nên trả lại tiền cho cậu... rốt cuộc là hết bao nhiêu?"
"À......" Văn Mặc làm bộ suy nghĩ, sau đó nói: "Không phải tôi mua."
Tô Chiêm: "Vậy cậu lấy ở đâu?"
"Là cha của tôi cho tôi." Văn Mặc nói: "Để tôi đưa cho omega của tôi dùng."
Tô Chiêm suýt chút nữa thì xù lông: "Tôi không phải omega của cậu!"
"Ừ." Con ngươi của Văn Mặc đen láy: "Mặc kệ cậu có tin hay không, tôi tin là được rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-ke-thu-cu-ky-hieu-roi/920722/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.