Chương trước
Chương sau
Thẩm Đông phiền nhất chính là người nhà hội tụ, tháng này ông ngoại hắn lại cố tình tổ chức sinh nhật, hai ngày trước mẹ hắn vừa mới mang theo hắn lén lút đến thăm ông ngoại một lần, nhưng ông hắn lại muốn con cháu trong nhà sum vầy cùng nhau đến chúc mừng ông.
Ông ngoại hắn không thích làm lớn, cho nên sinh nhật mỗi năm đều biến thành người nhà hội tụ, chuyện này với chuyện cùng nhau về ăn tết cũng không khác gì.
Trong nhà thân thích vừa thấy mặt tự nhiên sẽ hỏi đến chuyện học tập, thật vất vả cả năm nay hắn chịu đựng để thi đại học, bây giờ vấn đề học tập có thể tạm dừng một chút, liền nghe dì cả hắn bỗng nhiên cảm khái: “Đông Đông, con gần đây không thấy bận gì, kì thi đại học đã kết thúc, liền không nghĩ làm chuyện gì sao, con biết anh trai Huy Huy không, hai ngày trước đã đến công ty dượng con thực tập, mấy ngày trước nó nói cho dì biết nó đi theo một thầy nào đó mua hết 20 vạn cổ phiếu, kết quả sang tay liền kiếm lời năm lần……”
“Cái gì cổ phiếu, Tiểu Huy còn chơi cổ phiếu sao?” Dượng hai ngồi ở một nơi khác tiếp lời, trình độ thượng thừa mà xem như cứu vớt Thẩm Đông.
“Chính là Thạch gia……”
Thẩm Đông mượn cơ hội chạy thật nhanh tới ban công thở hổn hển, bởi vì còn chưa không ăn cơm, hắn không thể đi, các nam nhân trong nhà đều bận việc, chờ đến buổi tối mới có ở đây, cháu thì trừ bỏ hắn vừa mới thi đại học xong, còn một người là ánh sáng bình minh, cũng chính là anh trai Huy Huy dì cả nhắc đến, đang thực tập ở công ty, buổi tối có thể sẽ được lên sân khấu, còn các con cháu khác đều ở nước ngoài, bây giờ hắn muốn chạy cũng chạy không được.
Than một tiếng, đang nghĩ ngợi gọi điện thoại cho Dung Lân để giải tỏa nỗi buồn, bỗng nhiên liền nhớ tới dì cả hắn vừa mới nói một câu “Thạch gia”, Thẩm Đông trong lòng căng thẳng: “Không phải là Thạch Trung Du kia chứ?”
Triều Huy 20 vạn lời năm lần, Dung Lân 500 vạn……
Thẩm Đông hít khí lạnh một hơi, vội vàng gọi điện thoại cho Dung Lân.
Lúc này Dung Lân vừa mới giải quyết xong văn kiện, luật sư đem văn kiện thu thập sau đó đứng lên rời đi.
Đám người vừa đi, Dung Khải Minh hung ác nham hiểm mà nhìn Dung Lân: “Mẹ mày đã chuyển dời di chúc dưới danh nghĩa của mày, cẩn thận xử dụng đừng có mà tiêu xài hoang phí.”
“Tôi biết, ông yên tâm, tôi sẽ không để di sản mẹ để lại cho tôi vô ích được, cũng không để bà thất vọng.” Dung Lân cười cười, đứng lên: “Tôi ở bên ngoài đã thuê chung cư, về sau sẽ không ở nhà, khai giảng cũng gần đến, để thích ứng tự do sinh hoạt một mình trước.”
Dung Khải Minh cau mày: “Mày đây là muốn cùng tao phân rõ giới hạn?”
“Ba, tôi phát hiện ngài gần đây hình như rất mẫn cảm, tôi bất quá chỉ sinh hoạt một mình, như vậy cũng không được sao?” Dung Lân trên mặt mang theo ý cười, mắt hạnh lộ ra một tia thách thức không rõ.
Dung Khải Minh nhìn cậu mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên một loại cảm giác không rõ ràng lắm, trực giác ông nói cho biết rốt được mặt nào mới là bộ mặt thật sự của Dung Lân.
Mỗi khi ông cảm thấy Dung Lân có khả năng đã biết chuyện gì, Dung Lân lại biểu hiện vẻ mặt như không có việc gì, làm ông vừa mới lên ý thức cảnh giác lại rơi xuống.
“Chẳng phải mày đang muốn luyện tập vì cái gì mà không đến công ty, dọn ra ở một mình chính là độc lập sao, mày không luyện tập cho thật tốt, mẹ mày để lại di sản cho mày, mày muốn xử lý như thế nào……”
“Ba, ngài nói như vậy có ý gì, ngài không phải là tưởng tôi sẽ đem di sản của mẹ cho công ty chứ?”
Một câu nói không hơn không kém đem Dung Khải Minh từ Nam Thiên Môn đi lên.
Dung Khải Minh lời nói nghẹn tới nửa ngày.
Dung Lân lại dường như không thấy cảm giác biến hóa của ông nói: “Ba, ngài yên tâm, vẫn là câu nói kia, di sản mẹ để lại cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm bà thất vọng, ngài yên tâm, bất quá ngài nói,... Đông Tử gọi cho tôi.”
Dung Lân chưa cho Dung Khải Minh cơ hội mở miệng, cậu sở dĩ phân rõ việc công lẫn việc tư với Dung Khải Minh lá mặt lá trái* như vậy, bất quá chính là bởi vì thời điểm hiện tại ông còn chưa lật mặt với cậu, ông còn sự tình chưa kịp làm, Dung Khải Minh sao có thể cứ đơn giản như vậy mà lật mặt để cho cậu biết ý đồ của ông?
*Nói chung, "lá mặt lá trái" là thành ngữ được dùng để chỉ thói lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực, như "con người lá mặt lá trái".
Lấy di động ra, Dung Lân trực tiếp để sát trên lỗ tai: “Đông Tử, nghe thấy tin tức gì sao?”
“Tao thao, Nặc Nặc, mày đừng nói cho tao điều này là sự thật, thật sự kiếm được lời?” Thẩm Đông nói năng có chút lộn xộn, bởi vì quá kinh ngạc âm thanh nói chuyện chợt cao chợt thấp.
Lúc này tâm tình Dung Lân không tồi: “Đúng là kiếm lời, trừ tiền vốn, sang tay chính là 2500 vạn, tìm một chỗ chúng ta chia đều?”
“Không, không không, chia đều quá nhiều, không thể chia đều, không thể chia đều!” Thẩm Đông bên này một cái không hai cái cự tuyệt, Dung Lân có thể tưởng tượng bộ dáng quơ chân múa tay lúc này của hắn, nén cười: “Mày hiện tại không tiện đi sao?”
“Hôm nay không được, sinh nhật ông ngoại tao, thật nhàm chán, tao nói với mày, mới vừa nãy dì cả cùng tao khoe khoang con dì ……”
“Vậy mày hiện tại cũng có thể trở về khoe khoang một chút.”
“Tao là cái loại người này sao, tao đâu có thích khoe khoang như vậy…… Tao chỉ thấy bất hòa mới nói với mày, bà ngoại kêu tao đi ăn cơm rồi.”
“Được, giúp tao nói với ông ngoại sinh nhật vui vẻ ngày nào đó tao đi thăm ông.”
“Được.”
Tắt cuộc gọi, Dung Lân mở di động ra, trực tiếp chuyển qua thẻ ngân hàng Thẩm Đông một ngàn vạn, tiếp theo gửi một tin nhắn cho hắn: “Tiền còn dư lại của mày đặt ở chỗ tao để đầu tư!”
Thẩm Đông: “Mày muốn đầu tư cái gì, mày đều cầm đi hết là được, còn trả lại cho tao làm cái gì!”
“Vậy mày trước giúp tao bảo quản, không đủ lại tới tìm mày.”
“Không thành vấn đề.”
Dung Lân cuối cùng cho hắn một gương mặt tươi cười mà tắt điện thoại, đem điện thoại bỏ vào túi quần, hôm nay xem như một ngày vui vẻ, tự nhiên muốn đi bar quẩy một chút.
Bất quá nghĩ đến sự tình hôm sinh nhật cậu lại cảm thấy đau đầu.
Cuối cùng cũng không đi bar quẩy, lái xe trở về chung cư cậu vừa thuê.
Tới nơi, thời điểm chờ thang máy, có hai nhân viên dọn đồ đang khiêng cái gì giống như chiếc lồng được làm bằng sắt lại đây, bởi vì được một tấm vải đỏ che đậy, cho nên không thấy rõ cụ thể bên trong là cái gì, nhưng là rất lớn còn biết chuyển động.
Dung Lân theo bản năng mà đổi vị trí đến hướng bên cạnh, nhân viên dọn đồ khách khí mà nhìn cậu một cái: “Cảm ơn.”
Dung Lân cười lắc đầu ý bảo không có việc gì, sau khi cửa thang máy mở ra, hai người nhân viên nâng cái lồng sắt lên hướng thang máy đi đến, Dung Lân vào thang máy theo phía sau, có lẽ là thấy mình không có quan hệ gì, lồng sắt run lắc một chút, liền nghe bên trong truyền đến một tiếng: “Chậm một chút, ngã chết gia ————”
Dung Lân: “……”
Nhóm nhân viên: “……”
Nếu không phải tấm vải đỏ di chuyển, Dung Lân tưởng mình bị ảo giác.
“Này là cái gì?” Dung Lân cười hỏi.
Nhóm nhân viên: “Một con chim anh vũ, kẻ có tiền, thật biết chơi!”
Cuối cùng hiển nhiên một câu, là đơn thuần cảm khái.
“Có tiền, có tiền, tiểu gia có tiền ————”
Không nghĩ tới bên trong anh vũ còn sẽ tiếp lời, Dung Lân cảm thấy buồn cười, nhịn không được liền muốn gặp chủ nhân của con chim anh vũ này đến tột cùng có bộ dáng gì.
Vừa vặn cửa thang máy mở, kết quả phát hiện đối phương cũng ở cùng tầng.
Dung Lân giúp đỡ ra cửa, cho nhóm nhân viên đi ra ngoài trước, cùng lúc đó, vừa vặn cùng nam nhân đi tới bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn trong nháy mắt nhìn thấy Hoắc Ngôn Sinh này, Dung Lân sửng sốt một chút, tuy rằng lần trước vội vàng liếc mắt qua một cái, nhưng bởi vì ngoại hình Hoắc Ngôn Sinh quá mức ưu tú, căn bản không phải loại đã gặp qua một lần là có thể quên, cho nên Dung Lân còn nhớ rõ hắn.
Một người nam nhân thành thục thận trọng, cư nhiên lại có sự yêu thích độc đáo như vậy.
Thật ra chăm mèo nuôi chó cậu có thể lý giải, cư nhiên lại nuôi con anh vũ.
Này gọi là cái gì, trái ngược với mảnh mai sao?
Lúc này trong lòng Hoắc Ngôn Sinh cũng không được bình thường, con chim anh vũ này là hắn nuôi từ nhỏ đến lớn, lúc trước kêu Trương Vinh Diệu một lần nữa tìm nơi ở chính là vì phải nuôi nó, nhưng sau khi nhìn thấy Dung Lân, liền muốn thay đổi chủ ý, bất quá con chim anh vũ này từ quê vận chuyển gửi đến đây, bất quá bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời nuôi nó ở nơi này.
Ban đầu nghĩ sẽ nuôi ở trong phòng, người khác cũng không biết, kết quả không nghĩ tới vừa vặn gặp trực tiếp Dung Lân.
“Tiên sinh chúng tôi giúp ngài nâng vào sao?”
“Chậm một chút, ngã chết gia ————”
Không chờ Hoắc Ngôn Sinh mở miệng, con chim anh vũ đã lo chính mình bị ngã kêu la, giờ phút này, Hoắc Ngôn Sinh thật sự rất muốn làm cho nó câm miệng!
“Giúp tôi nâng vào đi, cảm ơn!” Nói xong hắn hướng Dung Lân đi đến cười một cái xin lỗi, “ Để cậu chê cười.”
Dung Lân cười cười: “Không có chuyện gì, tôi có thể hiểu.”
Nói xong Dung Lân mở cửa vào phòng, nhìn cậu đóng cửa lại, Hoắc Ngôn Sinh giơ tay vò đầu tóc, trở về nhà.
Lúc này nhóm nhân viên phụ trách đã đi rồi, Hoắc Ngôn Sinh vào nhà một phen kéo xuống tấm vải đỏ trên lồng xuống, một con chim anh vũ lộ ra màu lông xinh đẹp.
Ước chừng là bởi vì ngày thường ăn những loại thức ăn thượng hạng, không chỉ có màu lông xinh đẹp, cái đầu cũng lớn, lúc khởi cánh bay đặc biệt uy vũ.
Nhìn thấy Hoắc Ngôn Sinh trực tiếp mở miệng: “ Kêu một tiếng gia gia nghe chút, kêu một tiếng gia gia nghe chút!”
“Câm miệng, Đô Đô!”
“Đô Đô muốn ăn hạt dưa, Đô Đô muốn ăn hạt dưa, bé ngoan, tới đưa hạt dưa sao, cho một hạt, cho một hạt được không?” Một bên duỗi dài cổ hướng Hoắc Ngôn Sinh kêu, một bên nâng chân lên gãi gãi đầu, ý bảo Hoắc Ngôn Sinh sờ nó.
Hoắc Ngôn Sinh nhìn chằm chằm con chim ngu xuẩn này, nâng tay lên vuốt lên đầu nó hai cái, trong lòng bất đắc dĩ không biết Dung Lân sẽ nghĩ như thế nào về hắn.
Thở dài, đem cái lồng chim anh vũ đến ban công, trước đó không lâu có nuôi mấy con bồ câu chúng vừa vặn từ bên ngoài bay trở về, nhìn thấy Đô Đô, nghiêng đầu nhìn nó “Thì thầm”.
Đô Đô xoay người cũng nhìn bồ câu: “Bé ngoan cậu thật khác loài chim, cậu ngoan ngoãn không như loài chim, thầm thì!” ( con bồ câu nói với ẻm vậy á:))
Hoắc Ngôn Sinh: “……”
Dung Lân về đến nhà thay quần áo, sau đó vào phòng bếp, cậu tuy rằng nấu nướng không được giỏi, nhưng nếu làm đơn giản một tí cũng có thể không thua kém gì.
Có lẽ là bởi vì vừa mới dọn đến ở, cậu còn mang theo cảm giác mới mẻ, phòng bếp tô nồi bồn rửa chén đều sạch sẽ, lúc trước ở siêu thị đã mua gia vị, bởi vì không biết khi nào mới có thể tiến vào ở, cho nên liền chuẩn bị một ít mì sợi.
Cho nên hiện tại chẳng sợ không có đồ ăn ăn, cậu cũng có thể nấu một chén mì đơn giản để ăn.
Loại cảm giác không rõ này làm cậu cảm thấy thật thoải mái.
Nhưng mà thời điểm mở bếp cậu mới nhớ tới, cậu giống như đã quên trả tiền khí đốt, lúc trước người môi giới có nhắc nhở, nhưng cậu trực tiếp từ chối trả tiền điện cùng tiền nước, lúc này có hơi xấu hổ.
Lấy điện thoại ra muốn hỏi một người môi giới một chút muốn trả tiền khí đốt thì ở đâu, tốt nhất là có thể ở trên mạng, kết quả điện thoại người môi giới vẫn luôn bận.
Do dự, muốn hay không đi hỏi cách vách thử xem.
Rốt cuộc sau này cậu ở đây cũng không phải ngày một ngày hai, không thể không cần khí đốt được.
Bên này vừa mới đem Đô Đô dàn xếp tốt, Hoắc Ngôn Sinh đang định tìm thức ăn cho Đô Đô ăn, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hoắc Ngôn Sinh sửng sốt một chút, đi tới cửa theo bản năng mà nhìn mắt mèo, liền thấy thiếu niên nghiêng cơ thể đứng ngoài cửa, cánh tay mảnh khảnh giơ lên thử thăm dò lại gõ cửa hai tiếng, đôi mắt hạnh lộ ra một chút thấp thỏm.
Hai tiếng này tuy rằng gõ vào trên cửa, nhưng lại phảng phất gõ vào trong lòng hắn.
Cốc cốc ——
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.