1.
Đeo cặp sách đến trước cửa nhà, tôi thở dài thường thượt.
Hệ thống oán hận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: [Cũng đã quay trở lại nửa tháng rồi, cô vẫn còn trốn tránh cậu ta như vậy, tại sao cô kém xa ký chủ trước của tôi nhiều vậy hả?]
Tôi không nói một lời khiến nó oán hận nói: [Để tôi xem cô có thể trốn đi đâu nào!]
"Haiz!" Tôi lại thở dài một hơi. Tôi biết mang khuôn mặt tám tuổi mà thở dài thườn thượt như thế là không thích hợp nhưng tôi thực sự không thể kiềm chế được.
Quá buồn.
Nhớ lại kiếp trướ, chẳng qua tôi chỉ ăn đậu hũ thúi ở quán ven đường khi đi làm về thôi mà cũng bị người nhảy lầu ngã vào người rồi chết. Cái chết vừa hoang đường, vừa đáng hận.
Chính là lúc này, Hệ thống đã xuất hiện. ‘Nó’ nói: [Tôi có thể cho cô sống lại nhưng cô phải hoàn thành một nhiệm vụ!’]
Nghe Hệ thống nói vậy, tôi cũng cảm thấy do dự, nhiệm vụ này chắc chắn không dễ dàng lắm đâu. Nhưng tôi chợt nhớ tới ba mẹ tôi, nếu như bọn họ biết tôi chết thì chắc chắn họ rất đau lòng.
Bên trong cửa vang lên tiếng cãi vã cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Là giọng nói của mẹ: Đón con đi học về là chỉ biết nằm nghịch điện thoại mà cũng không biết đó không phải là con của anh à?"
Trong nhà cực kỳ yên tĩnh rồi sau đó vang lên giọng nói nức nử của ba tôi: "Được lắm! Tôi đã nghi ngờ từ lâu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-ep-cuu-vot-nam-chinh/3437983/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.