Edit: Tử Liên Hoa 1612
Thời gian cứ trôi như vậy cho đến buổi tối, cô cứ ngồi thấp thỏm nhưng vẫn không thấy Thần thiếu trở lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta không có ở đây, đối với kế hoạch sắp tiến hành của cô có lợi ích rất lớn.
Bên ngoài cửa sổ không ngừng vang lên tiếng cây cối xào xạc chập chờn, đêm từ từ sâu. Sợ rằng ngủ là sẽ ngủ quên luôn, cô nằm ngửa trên giường, cố gắng mở to hai mắt, nước mắt gần như trào lên. Đem dần yên tĩnh, cô biết đã đến lúc rồi.
Từ trên giường lật người lên, cô nhón chân xuống đất, ôm chăn từ từ đi ra cửa phòng. Lần mò tới phòng của Tiểu La, cô lay cho thằng bé tỉnh, bịt miệng Tiểu La nhẹ giọng nói: “Bây giờ chúng ta sẽ bỏ trốn, nhỏ giọng một chút, không được tạo ra tiếng động gì, hiểu không?”
Thấy Tiểu La nhẹ nhàng giật giật cằm, cô buông tay, ý bảo Tiểu La đi theo mình. Tiểu La rón rén bò xuống giường, muốn học theo cô ôm chăn, bị cô ngăn cản: “Một cái là đủ rồi.” Tiểu La mờ mịt nhìn cô, thu lại bàn tay vừa vươn ra, lặng lẽ đuổi theo cô.
Cô đi phía trước dẫn đường, mang theo Tiểu La xuyên qua hành lang sâu thẳm, dựa vào trí nhớ ban ngày chỉ trong chốc lát đã đi tới gần gian phòng của mẹ Thần thiếu.
Cô còn nhớ dì Ngô từng nói mẹ Thần thiếu phải uống thuốc, hơn nữa biểu hiện của bác ấy khác thường như vậy đã đủ để cô suy đoán, mẹ Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-ep-buoc/2891764/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.