Edit: Ry
Lúc Hạ Thanh Hoàn tới đồn cảnh sát, đám Cố Vọng còn đang bận chụp hình.
Thẩm Chiếu đến bên cạnh đầu trọc, nhìn đủ loại ảnh chụp của Tống Chi Ngôn trông mất tự nhiên cực kì, mặt mũi nó tràn ngập sự cười cợt trên nỗi đau của người khác. Tống Chi Ngôn và Thẩm Chiếu đều thuộc kiểu không ăn ảnh, rõ ràng bình thường bộ dạng trông rất đàng hoàng, cũng rất đẹp trai, nhưng không hiểu sao lên ảnh, đặc biệt là mấy cái ảnh chụp nghiêm mặt, kiểu gì miệng cũng méo mắt cũng lác.
Tống Chi Ngôn kì quái chụp xong cũng lập tức chạy mất, cậu ta đến bên còn lại của đầu trọc, muốn nhìn xem Cố Vọng sẽ còn xấu đau xấu đớn cỡ nào.
Đầu trọc lườm hai đứa chúng nó: "Cút sang một bên."
Thẩm Chiếu cắn ngón tay: "Chú cảnh sát à..."
Đầu trọc: "..." Bị một thằng ranh con mặt mũi sưng vù làm nũng, cay mắt không chịu được.
Trên mặt Cố Vọng không có vết thương, nhìn trắng nõn nuột nà, đồng phục cũng mặc tử tế, chuẩn bộ dáng của một con ngoan trò giỏi.
Thẩm Chiếu dán sát vào chen mặt với đầu trọc, sau khi thấy rõ được bộ dạng của Cố Vọng trong ống kính, mặt lập tức xị xuống, nó nói: "Vì sao chứ? Đều là mẹ sinh ba nuôi, tại sao Vọng Vọng lại đẹp như thế?"
Tống Chi Ngôn liếc nó: "Để tao nhắc mày nhé, Vọng Vọng là ba mẹ nó sinh rồi nuôi nó, còn mày là ba mẹ mày sinh rồi nuôi mày, không thể đánh đồng với nhau."
Thẩm Chiếu: "..."
Lúc ba Cố Vọng còn trẻ là một chàng trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-anh-trang-cua-nam-chinh-coi-trong/154798/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.