Làm con nít thật là chán.
Nhất là khi bạn là một nam sinh trung học 18 tuổi tràn đầy sức sống mắc kẹt trong cơ thể một đứa trẻ.
Cả một ngày của Thẩm Hòa chỉ có ăn ngủ ngủ ăn.
Cả ngày cũng không được nhìn thấy Thích Chuyết Uẩn.
Những lúc thức giấc nhàm chán, Thẩm Hòa lại tưởng tượng ra hình ảnh nam chính và Thẩm Quốc công cãi cọ trước mặt Hoàng đế, trong lòng vô cùng kích động, nhưng lại không khỏi tiếc nuối vì không thể chứng kiến trực tiếp.
Lần tiếp theo Thẩm Hòa gặp được Thích Chuyết Uẩn đã là hôm sau, hoặc ngày thứ ba gì đó. Cậu ngủ rồi thức thức rồi ngủ nhiều quá nên cũng mất dần khái niệm thời gian rồi.
Cậu còn chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Trung Hồng và Thích Chuyết Uẩn.
Thích Chuyết Uẩn vẫn còn nhỏ, vẫn chưa đến lúc vỡ giọng nên giọng nói vẫn còn non nớt.
Nhưng thế cũng không ảnh hưởng đến khí chất của hắn.
Hắn nhàn nhạt nói: "Thẩm Quốc công là loại người tầm thường dung tục, nhờ phúc tổ tiên mới có ăn có xài, thiếp thất bên người dỗ ngọt một chút cũng đủ làm đầu óc mê muội rồi."
Lỗ tai Thẩm Hòa lập tức dỏng lên!
Ôi! Đây là đang nói xấu ông bố rác rưởi của cơ thể này ư?
Trung Hồng nhẹ giọng hỏi: "Ý điện hạ là... đứa con vợ lẽ kia?"
Thẩm Hòa từ từ nhớ lại.
Cũng may cậu mới đọc xong gần đây, nhiều tình tiết vẫn còn nhớ rõ.
"Thẩm Hòa" là con vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-be-cong-nam-chinh-truyen-quyen-muu/2749677/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.