Trong ấn tượng của Lục Doanh Châu, Tạ Ngộ là một người rất chuyên quyền độc đoán.
Nếu như muốn theo đuổi hắn, Tạ Ngộ sẽ hành động ngay lập tức, chứ sẽ không cất công hỏi xem hắn có đồng ý hay không.
Lục Doanh Châu nhìn chằm chằm vào màn hình, mãi đến khi nó tự động tắt, cặp lông mày vẫn chưa giãn ra.
Giọng của nhân cách thứ ba còn hoảng hốt hơn cả hắn: “Sao anh lại không trả lời gì thế? Mau trả lời đi! Nhanh lên!”
Chỉ biết kêu la.
Lục Doanh Châu đã hơi bực: “Anh bị điên đấy à, im miệng đi.”
Nhân cách thứ ba: “Chúng ta vốn đã điên mà.”
Lục Doanh Châu: “……”
Nhân cách thứ ba thấy khuyên bảo vô ích, liền đổi sang khích tướng: “Anh bị liệt dương đấy à?”
Lục Doanh Châu giật khóe miệng, cười lạnh: “Tôi liệt hay không, anh chẳng rõ nhất hả?”
Nhân cách thứ ba: “Anh dữ thế… Người ta đã nhún mình, nói là muốn chủ động theo đuổi anh rồi, thế mà anh vẫn chẳng có cảm giác gì?”
Lục Doanh Châu tức giận nói: “Vốn dĩ tôi cũng đâu có cảm giác gì, tôi là xì trây mà.”
Nhân cách thứ ba: “Dẹp dẹp! Anh ra ngoài đường nhìn thứ xem có thằng xì trây nào giống anh không?”
Lục Doanh Châu: “Lần trước Tạ Ngộ rõ ràng đã nói sẽ buông tha tôi rồi, ai biết được giờ đang rắp tâm gì.”
Nhân cách thứ ba: “Sao anh có thể nghĩ xấu cho Tạ Ngộ như thế?”
Lục Doanh Châu như sực nhớ tới điều gì, hừ một cái: “Tạ Ngộ vốn đã xấu.”
Nói xong bèn lấy một chai nước khoáng ra khỏi túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ban-sung-bung-chong-cu/470113/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.