Ngày cùng Tạ Ngộ đi khám thai, trời bỗng đổ cơn mưa rào.
Đi ra khỏi đường hầm, mưa trắng xóa trước đèn xe.
Có lẽ là vì dạo này quá mệt mỏi, Lục Doanh Châu ngồi trên ghế sau không biết đã ngủ từ lúc nào.
Tạ Ngộ nhìn thoáng qua, rút chăn len đắp lên người hắn.
Khi tỉnh dậy, Lục Doanh Châu phát hiện mình thế mà lại dựa vào vai Tạ Ngộ, sợ tới mức nhảy bật dậy như lò xo ngồi sang một bên khác.
“Xin, xin lỗi.”
Tạ Ngộ hơi híp mắt lại: “Không sao.”
Giọng nhân cách thứ ba thoáng khinh thường: “Anh còn dựa vào vai đàn ông có thai nữa hả, biết xấu hổ không thế.”
Lục Doanh Châu hơi đau đầu.
“Lần sau không dựa nữa.” Hắn thầm đáp lại.
Nhân cách thứ ba: “Ờ hớ, anh còn muốn có lần sau nữa?”
Giọng điệu châm chọc đâu ra đấy.
Lục Doanh Châu hửi không khí, chua loét.
Hắn câm nín thực sự, “Anh ghen đấy hả.”
Nhân cách thứ ba: “Hơ, tôi không ghen, ghen gì chứ.”
Lục Doanh Châu: “…”
“Ngây ra đó làm gì? Chúng ta tới rồi.” Xe dừng hẳn, Tạ Ngộ quay đầu nhìn hắn đầy kỳ quái.
“À, à.”
Lục Doanh Châu lấy lại tinh thần, mở cửa ra xuống xe trước.
Tiếng còi, đám đông, dòng xe.
Mưa đã nặng hạt hơn, rớt xuống mặt đất thành tiếng lộp độp.
“Em đừng ra đây vội.” Hắn bung ô, mở cửa xe ra.
Có thể là vì cái bụng to, động tác Tạ Ngộ chống ghế trông hơi vụng về. Hắn mới vừa đặt một chân xuống đất, Lục Doanh Châu đã vươn tay tới dìu. Vốn dĩ định nắm lấy cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ban-sung-bung-chong-cu/470111/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.