Nhân cách thứ ba từ từ nói: “Cái người Phó Tu Chi này thích Tạ Ngộ đúng hơm?”
Lục Doanh Châu: “Chứ còn gì nữa.”
Từ nhiều năm trước hắn đã biết Phó Tu Chi.
Nhân cách thứ ba: “Anh không thấy lo à?”
Lục Doanh Châu không hiểu ý hắn, “Tôi lo gì?”
Nhân cách thứ ba khụ một cái: “Như là giờ hắn nhân cơ hội này cướp Tạ Ngộ đi.”
Lục Doanh Châu: “Bao năm như vậy còn chưa cướp được, anh cảm thấy có chốc này cũng ăn thua?”
Nhân cách thứ ba: “……”
Nghe rất có lý.
Dùng kinh nghiệm luyện ngôn tình hồi ở đảo Ninh Sơn, Phó Tu Chi chính là nam phụ si tình trong truyện, một lòng say mê nhầm người. Chung quy, cho dù nam chính như Lục Doanh Châu có ác có tra như thế nào đi nữa, nữ chính (Tạ Ngộ) cũng nhất định sẽ ngả vào lồng ngực nam chính.
“Aiii…” Ông chú thổn thức.
“Anh thở dài cái gì thế?” Lục Doanh Châu nhíu mày.
Nhân cách thứ ba: “Tôi chỉ đang cảm thấy Phó Tu Chi hơi đáng thương.”
“Cất lòng thương cảm bừa phứa của anh lại đi.” Lục Doanh Châu cười nhạo, “Đừng có trông mặt bắt hình dong. Anh đừng thấy Phó Tu Chi ở mặt tình cảm không được toại nguyện, công ty hắn mấy năm nay làm không ít chuyện xấu. Ông trời công bằng, đây cũng xem như nhân quả báo ứng của hắn.”
Nhân cách thứ ba nghiêng nghiêng đầu, có vẻ không hiểu lắm.
Không lâu sau, xe taxi đậu ở cổng bệnh viện.
Tài xế nói bằng giọng run run: “Tiên, tiên sinh, tới nơi rồi.”
Mới nãy suốt dọc đường trông thấy vị hành khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ban-sung-bung-chong-cu/470106/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.