Sự khác thường của Lục Doanh Châu làm Tạ Ngộ sửng sốt.
Chưa kịp suy nghĩ vì sao đối phương lại nói ra câu này, hắn đã một lần nữa bị đè xuống sô pha. Người kia nhìn hắn từ trên cao xuống, thong thả ung dung cởi từng cúc áo sơ mi, Tạ Ngộ mới bắt đầu giãy giụa như bị vứt xuống nước: “Bác sĩ nói…giờ không thể…” nện nhau được.
Hắn đã mang thai sắp được bảy tháng.
“Không sao.” Lộc Kiến cong lưng hôn lên vành tai đỏ bừng của hắn, hút rồi lại mút, nói mơ hồ không rõ: “Anh nhẹ thôi.”
“Thật không? Anh đừng lừa em.” Hai mắt Tạ Ngộ mê man, lông mi đen tựa lông quạ lấp lánh ánh nước.
“Không lừa ông xã.” Lộc Kiến nhẹ nhàng ngoắc lấy đầu ngón tay đối phương, dùng sức như có như không vuốt ve mấy cái.
Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản như vậy, Tạ Ngộ lại cảm giác như có dòng điện chạy từ đầu ngón tay ra khắp người.
Đặc biệt là vừa rồi xem bộ phim của Lục Doanh Châu. Khi hắn còn chưa kịp phát hiện, áo phông hơi mỏng đã bị thấm ướt.
Ngay sau đó, cơn đau đớn kịch liệt truyền từ bụng đến.
“Đau…”
Tạ Ngộ mướt mồ hôi lạnh nói.
Cảm giác thai động tựa như có ác ma đá đạp lung tung lục phủ ngũ tạng hắn.
Lộc Kiến còn tri kỷ lót hai cái gối dưới lưng hắn, nhè nhẹ xoa bụng.
Tạ Ngộ miễn cưỡng giữ vững vài phần lý trí, nghĩ đến bộ dạng bụng to hiện giờ của mình nhất định trông rất xấu, vừa rút cái chăn bên cạnh giường che phủ, vừa nhỏ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ban-sung-bung-chong-cu/470103/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.