Nếu như không phải do luật lệ của Dịch Huyên, chắc Ninh Khang phải trực tiếp bị -1000 điểm.
Dù vừa thẹn vừa tức cô rất muốn đánh người, nhưng nam nữ thể lực cách biệt, hơn nữa Ninh Khang con người này quả thật rất "cáo già" nên Dịch Huyên chỉ có thể ngồi tức xì khói, để cho anh chở về nhà!!
Sau khi Dịch gia dọn khỏi tiểu khu liền tậu một căn biệt thự tại trung tâm thành phố, thời điểm tất đất tất vàng, bọn họ liền trở thành người có tiền.
Ninh Khang đưa Dịch Huyên đến cửa nhà.
Sau khi xuống xe, Dịch Huyên liền chạy một mạch đi, nhưng Ninh Khang không nhanh không chậm, ỷ mình chân dài đứng trước mặt cô nói: "Anh muốn đi WC."
"Chỗ tiệm bách hóa có nhà vệ sinh đó, anh qua bên kia đi!"
Ninh Khang đáp lại "Anh đi bên ngoài không quen."
"Nhà em cũng là "bên ngoài" mà" – Dịch Huyên trợn trừng mắt nói, nhưng chung quy vẫn không ngăn được anh.
Vừa rồi bị hôn tới nghẹt thở, cô liền chạy vào uống nước. Đợi cô uống nước xong, Ninh Khang đã từ toilet đi ra, đi tham quan nhà cô.
Kỳ thật đối với chốn này, Dịch Huyên vẫn là hơi không được thích, nhưng Diệp Tiểu Hà thích, thế là cô liền thành con người nhỏ bé.
"Anh có phải cảm thấy nhà em rất giàu xổi không?" Dịch Huyên lắm lời nói một câu.
"Em không thích sao?" Ninh Khang nhìn cô nói.
Dịch Huyên bĩu môi "Đương nhiên không, em là tiểu tiên nữ, sao có thể thích tục khí chứ!"
"Vậy xin hỏi tiểu tiên nữ thích phong cách nào vậy?" Ninh Khang cười nhẹ.
"Phong cách Scandinavian"
"Ừm, sau này nhà chúng ta theo phong cách này." Ninh Khang duỗi tay sờ đầu cô, thanh âm trầm thấp ôn nhu.
Dịch Huyên hơi rung động rồi, khuôn mặt nhỏ xinh lập tức ửng hồng, mở to hai mắt trừng anh "Ai cùng anh chung nhà chứ!"
"Đã đáp lại anh như này thì là người một nhà của anh rồi."
Dịch Huyên không dám nói lại luôn.
"Đi vệ sinh xong rồi, nhà em không có gì hết, cơm không mì gói cũng không, anh đi về nhà anh đi." Dịch Huyên bắt đầu đuổi khách.
Nhưng đột nhiên Ninh Khang không nhúc nhích "Em có đồ sửa chữa không."
"Anh cần để làm gì à?"
"Vòi nước nhà em bị rỉ, anh sửa cho."
"Ồ, sao em không biết nhỉ?" Dịch Huyên hồ nghi, xoay người thì thấy vòi rửa tay đang nhỏ giọt.
"Cơ mà anh biết sửa á?"
"Được hay không được xem rồi biết."
Có người miễn phí làm cho, Dịch Huyên đương nhiên sẽ không từ chối, chân chó đưa thùng dụng cụ cho anh.
Ninh Khang chậm rãi dùng cờ lê vặn vòi nước.
Dịch Huyên nhìn anh đắm đuối.
Anh cao cũng gần m9, dù đang cong lưng nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khí chất, có thể nhìn thấy khí chất chuyên chú trong gương.
Đúng là cái đồ đẹp trai, sửa vòi nước cũng đẹp.
"Muốn ngắm anh tí nữa anh ngồi yên cho ngắm, giờ đưa anh cuộn băng keo nào."
Ninh Khang đột nhiên xoay người, bắt gặp được ánh mắt hoa si của cô.
"Ai nhìn anh chứ, em là nhìn vòi nước." Dịch Huyên phản bác, sau đó liền đem băng dán cho anh.
Động tác của anh nhanh chóng, một lát là đâu vào đó. Người ta đàng hoàng vậy mà nãy mình còn đuổi người ta, nhưng cô lười quá, thế nên đề xuất order cơm bụi.
"Mấy ngày nay anh ăn cơm ngoài nhiều quá, hôm nay ăn cơm nhà đi." Ninh Khang nói.
Dịch Huyên gãi gãi đầu "Nhưng em không làm nha."
"Anh làm."
Ninh Khang mở tủ lạnh, dù trống huơ trống hoác nhưng ít nhất vẫn còn trứng gà và ham. Thời gian cũng không còn sớm, anh liền đơn giản làm hai tô mì, nhưng hương vị lại siêu ngon.
"Anh học nấu cơm khi nào vậy?" Dịch Huyên tò mò, cô chưa từng thấy anh nấu cơm gì cả.
"Hồi du học, ăn cơm Tây nhiều quá, nhà hàng Trung thì hương vị khá không hợp, nên anh nhờ mẹ viết công thức gửi sang."
"Sao bận vậy mà anh vẫn học nấu cơm thế."
Dịch Huyên nghĩ rằng dù mình học nghiên cứu sinh rồi, mà vẫn còn chưa học được kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất, quả là hơi xấu hổ.
Ninh Khang nhìn cô, nói "Ngành IT khó tìm vợ lắm, chỉ có thể học mấy kĩ năng này mới không bị trừ điểm."
Xong liền nắm lấy tay cô, "Anh chân thành thế này, cộng anh thêm ít điểm đi."
"Buông tay em ra trước." Dịch Huyên mạnh mồm, huhu đẹp trai quá nhưng cô vẫn phải giữ hình tượng.
Ninh Khang càng nắm chặt hơn. "Cộng điểm cho anh trước đã."
Tay anh ấm nóng, ngón tay lại thon dài, đặt trên tay cô giống như là một đôi găng lớn, làm cả người cô đều mềm nhũn.
"Cao nhất là cộng 10." Dịch Huyên đầu hàng.
Làm đủ thứ chuyện mà cộng được có 10 điểm, Ninh Khang đang định bỏ tay cô ra thì đột nhiên có tiếng mở khóa.
"Ồ, con gái chúng ta thế mà lại về nhà đấy." Diệp Tiểu Hà nói.
Cô bị giật mình, muốn bỏ tay anh ra, nhưng người này lại như keo 502, dính chặt vào cô.
Diệp Tiểu Hà không nghĩ bà chỉ đi có mấy ngày, thế mà con bé nhà bà đã trưởng thành lên không ít, con mang được anh bạn trai về nhà.
Diệp Tiểu Hà thấy tay của hai người thì hớn hở, còn Dịch Hải Lập thì đầu tiên là mừng, sau đó lại hơi buồn buồn.
"Đôi ta có phải về nhà nhầm thời điểm không?" Diệp Tiểu Hà che miệng cười nói.
"Mẹ, không phải thế đâu." Cô trừng mắt nhìn anh, dùng sức lắm mới thoát ra được.
"Ừm là mẹ nhìn nhầm, hai đứa hồi nhỏ cũng tay trong tay cơ mà." Diệp Tiểu Hà liên tục gật đầu, bà biết tỏng hết rồi nhá.
Dịch Huyên chỉ có thể bất lực nhìn ánh mắt Diệp Tiểu Hà xem Ninh Khang như con rể mà thôi.
"Chú, dì, hôm nay con tới nhà mà đi tay không, quả thật thất lễ." So với Dịch Huyên tay chân luống cuống, Ninh Khang bình tĩnh hơn nhiều.
Diệp Tiểu Hà và Dịch Hải Lập vốn có ấn tượng tốt với anh, giờ càng tốt hơn.
Kế tiếp, cả nhà liền bắt đầu nói công việc.
"Chú Dịch, hôm trước con qua xưởng dệt của Gia Minh giúp họ làm một số chuyện, chưa có thời gian qua 'Dịch Ký', tuần sau con sẽ sang để đề thảo phương án cải thiện tiệm."
"Được, dù sao thì giờ chú cũng nghỉ hưu, cứ rảnh thì gọi chú."
Nói xong chuyện này, Ninh Khang cũng biết điều mà dừng lại. Dịch Huyên thở nhẹ một hơi, Diệp Tiểu Hà bắt cô đi tiễn anh, đương nhiên cô cũng không thể từ chối.
"Anh về nhớ nghỉ ngơi." Dịch Huyên khách khí nói một câu.
Không ngờ rằng Ninh Khang lại đáp "Không có thời gian nghỉ đâu, anh còn nhiều việc đang chờ lắm."
Dịch Huyên nghiêng đầu, "Không phải công ty anh đang nghỉ hả."
"Vốn dĩ tính vậy, nhưng để cưới một cô vợ thổ hảo, anh không thể quá khó coi như vậy."
Dịch Huyên bất giác liền tê dại, cô cảm thấy đặc biệt thẹn thùng.
"Thôi, em về nhà đi." Ninh Khang xoa đầu cô rồi lên xe.
"Anh đi trước đi." Dịch Huyên nói.
"Em đang muốn anh tặng em Goodbye Kiss hả, lần này hôn bao lâu cũng được, nhưng không được trừ điểm đâu đó." Ninh Khang cười xấu xa nói.
"Ai muốn chứ. Không biết xấu hổ." Dịch Huyên liền quay người về nhà.
Diệp Tiểu Hà chờ sẵn trong phòng khách, bộ dạng giống như thẩm phán.
"Mẹ ơi, không phải như mẹ nghĩ đâu."
Đối với câu nói này, Diệp Tiểu Hà cũng không phản ứng mãnh liệt, chỉ hỏi "Thằng bé đang theo đuổi con đúng chứ."
"Đúng". Cô đương nhiên không qua mặt được mẹ, Ninh Khang ý đồ rõ như vậy, Diệp Tiểu Hà lại còn từng là đại mỹ nhân được nhiều người theo, sao có thể không nhận ra.
"Con cũng thích thằng bé, đúng không."
Bị chọc trúng tâm tư, cô liền đỏ mặt "Rõ ràng vậy hả mẹ."
Diệp Tiểu Hà nhấp ngụm trà "Mẹ đương nhiên biết con diễn giỏi, nhưng con là từ mẹ mà ra, sao mẹ nhìn không thấy cơ chứ."
Dịch Huyên:......
"Vậy sao con chơi trò lạt mềm buộc chặt với nó?"
"Anh ấy theo đuổi con không lâu, sao có có thể nhanh như vậy đồng ý được."
"Sao lại không được?"
"Mẹ, không phải mẹ dạy là nên làm bộ làm tịch nếu không thì không được quý trọng sao?" Dịch Huyên rất ba chấm.
Diệp Tiểu Hà nửa điểm vả mặt cũng không có: "Đó là lúc con 18 tuổi, nếu như con 18 tuổi được Ninh Khang theo đuổi, thì làm bộ làm tịch 2 năm, yêu đương 2 năm, ra trường hưởng thụ 2 năm rồi cưới là quá đẹp. Nhưng vấn đề là con 25 rồi, sao còn thời gian để chảnh?"
Dịch Huyên nghe xong liền muốn log out thế giới "Nên là..."
"Nắm bắt cơ hội chứ sao giờ." Diệp Tiểu Hà nói thẳng.
Dịch Hải Lập vừa từ trên lầu xuống, nghe được vợ nói vậy liền mạo hiểm nói "Bà xã à, chuyện tình cảm nên suy xét kĩ. Bé cưng nhà chúng ta sao có thể liền cho Ninh Khang cơ chứ. Dù cậu ta rất tốt, nhưng năm đó anh cũng đâu kém mà em cũng kĩ càng mới chấp nhận anh mà."
"Dịch Hải Lập, anh nghĩ là em không biết anh đang có tâm tư gì sao?"
Ông liền không dám hé môi nữa luôn.
Dịch Huyên nhìn thấy tình hình này, liền nhớ tới chuyện tình tay ba của họ lúc trước, muốn giải thích.
"Ba à, lúc học cấp ba lúc Ninh thúc đưa thư tình cho mẹ hình như là có hiểu lầm, con nghe Ninh Khang nói vợ chồng chú dì vừa tốt nghiệp đã ở bên nhau, sau đó Ninh thúc học xong đại học liền cầu hôn dì Du, có vẻ chú không thích mẹ đâu."
Tự nhiên cả nhà an tĩnh hẳn. Dịch Huyên liền hỏi "Sao vậy ạ?'
Một lúc lâu, Dịch Hải Lập mới nói "Năm đó là chú ấy nhờ mẹ con đưa thư tình cho Du dì."
Dịch Huyên:......
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường.
Nhất nhất khi còn nhỏ cũng giống như các bạn khác, muốn mình nhanh lớn lên.
Ninh giáo sư: Thật ra nếu như không có "người thứ ba", bé còn phải lớn hơn bây giờ 2 tuổi.
Nhất Nhất: Vậy ai là "người thứ ba" vậy papa.
Ninh giáo sư: Ông ngoại bé chứ ai.
Nhất Nhất: Bé biết rồi nhé, bé méc ông!
Ninh giáo sư: Không duyệt.
Nhất Nhất: Papa trả Mami cho bé thì bé sẽ giữ kín.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]