Từ ngày bị Diệp Tiểu Hà dạy dỗ, dù Ninh Khang có kì kèo như nào, Dịch Huyên vẫn là vừa tan làm thì đi đón Nhất Nhất.
Dù quan hệ vợ chồng cao hơn quan hệ con cái, nhưng cô vẫn không xem nhẹ việc làm bạn với Nhất Nhất, để bé thiếu cảm giác an toàn.
Với cả thời gian của cô với Ninh Khang so với người khác là nhiều hơn hẳn. Cùng nhau đi làm cùng nhau tan tầm, đôi lúc còn cùng nhau ăn trưa. Tối đến khi không còn bóng đèn Nhất Nhất thì hai người lại ngủ chung với nhau, Ninh Khang không chịu cho bé con ngủ ở giữa.
Chạng vạng về nhà, Ninh Khang lo nấu ăn, Dịch Huyên ở phòng khách chơi với Nhất Nhất, buổi tối ngủ hai người lại bàn về chuyện ở nhà trẻ.
Nói ngắn lại, chỉ cần còn Nhất Nhất, Dịch Huyên sẽ không do dự mà bỏ chồng sang một bên.
Ninh Khang rất có ý kiến, nhưng Dịch Huyên không chịu tiếp thu, còn nghiêm túc phê bình "Anh làm papa, không nên chỉ lo kiếm tiền, cần phải bỏ ra chút thời gian sinh hoạt gia đình nữa."
"Vợ, anh sai rồi." Ninh Khang không có phản bác, làm Dịch Huyên cảm thấy có vẻ mình hơi nặng lời, liền duỗi tay nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói "Em biết anh kiếm tiền không dễ dàng nhưng em cũng dễ tính, tiền đủ tiêu là được, quan trọng nhất là gia đình hoà thuận."
Vừa dứt lời, Dịch Huyên đã bị đè trên giường lớn.
Ninh Khang từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt như lủa đốt. Dịch Huyên đột nhiên cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-an-cau-luong-ma-lon-len/2518577/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.