Con người chính là loại sẽ cưng chiều bản thân, đặc biệt là ở phương diện tình cảm, mặc kệ ngày xưa đã khắc chế thế nào, một khi đã được thả lỏng thì sẽ trở nên phóng túng.
Nói ví dụ như Mạc Phi được An Cách Nhĩ dung túng.
Sáng sớm chủ nhật.
Một tuần trôi qua, An Cách Nhĩ hưởng thụ kì nghỉ hè, nằm úp sấp trên giường không chịu ngồi dậy.
Mạc Phi ngồi bên giường xin lỗi ríu rít, ôn nhu bôi thuốc mỡ lên vết thương trên eo của An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ vẫn lười nhác như trước, ngay cả ngẩng đầu cũng không muốn làm, cứ nằm dài gác đầu lên gối.
Mạc Phi bôi thuốc xong, giúp hắn lật người lại, nhẹ nhàng mát xa tay chân cho hắn.
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn, “Mạc Phi, tôi đau thắt lưng, mát xa tay chân làm gì?”
Mạc Phi cười cười, “Thuận tiện làm luôn.”
An Cách Nhĩ nhướn mày, “Hay là tại muốn sờ?”
Mạc Phi cúi đầu cười, còn mạnh tay ấn ấn mấy cái.
An Cách Nhĩ hơi nheo mắt lại, hơi nhích lại gần nhìn khuôn mặt hơi cúi của Mạc Phi, “Lúc nãy trông anh như vừa cười tôi ngây thơ.”
Mạc Phi vươn tay nhéo nhéo cằm An Cách Nhĩ, “Bữa sáng muốn ăn món gì?”
An Cách Nhĩ ngẩng mặt suy nghĩ, “Ăn cái gì cũng được, không có vụ án, không có Oss, mỗi ngày trôi qua đều thật yên tĩnh…”
An Cách Nhĩ còn chưa nói xong, dưới lầu đã vang lên tiếng bước chân, còn có tiếng con nít cười đùa, sau đó là tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ai-an-cach-nhi-than-hi-thien/2240672/chuong-6-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.