Lời nói của Mạc Phi thật ra lại khiến cho An Cách Nhĩ bất ngờ.
An Cách Nhĩ nhìn hắn cười, “Lần này anh còn nhanh hơn cả tôi.”
“Anh không chắc lắm.” Mạc Phi nói, “Lúc nãy anh nhìn thấy một người bỏ trốn sau ruộng dưa, anh nghĩ, nếu người đó không phải hung thủ thì cũng đã nhìn thấy gì đó.”
An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn qua bờ ruộng, “Người đó trông thế nào?”
“Ừm…” Mạc Phi hơi chần chờ, “Liếc mắt sơ thì trông rất giống hung thủ.”
An Cách Nhĩ sửng sốt, sau đó tựa như cảm thấy rất thú vị, vươn tay sờ đầu Mạc Phi.
Thân Nghị gọi điện về cảnh cục bảo cảnh viên tới bảo vệ hiện trường, người trong thôn nghe thấy tin tức, ùa ra vây xem.
Cảnh lực thiếu hụt nghiêm trọng, chỉ có thể điều cảnh viên bên hiện trường hoa hướng dương qua đây.
An Cách Nhĩ thấy hiện trường có vẻ hỗn loạn, liền kéo Mạc Phi đi, “Chúng ta đi trước, lát nữa hẵng nói với bọn họ người anh đã nhìn thấy.”
Mạc Phi gật đầu, kéo An Cách Nhĩ đi, nói, “Anh cảm thấy thôn này có chút nguy hiểm.”
An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi, “Mạc Phi, anh thích hoa gì?”
Mạc Phi suy nghĩ, “Em.”
“Tôi hỏi hoa.” An Cách Nhĩ liếc mắt.
Mạc Phi nhún vai, “Có thể những loài hoa khiến anh nghĩ tới em đi, hoa hồng, forget me not, vân vân…”
An Cách Nhĩ bật cười, “Còn hoa hướng dương thì sao?”
“Ừm…” Mạc Phi xoay đầu nhìn về ruộng hoa hướng dương, “Nói thật, anh cảm thấy ruộng hoa này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ai-an-cach-nhi-than-hi-thien/2240668/chuong-6-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.