Sáng hôm sau, Oss đã có mặt ở phòng tranh từ sớm.
Sáng nay Emma đi du lịch với dì Mary cho nên Mạc Phi đã dậy từ rất sớm làm bữa sáng cho An Cách Nhĩ.
Sự yên tĩnh đã lâu không có được, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Ace và đám sóc.
“Oss, qua sớm vậy?” Mạc Phi bưng bữa sáng ra, chào hỏi Oss.
Ace phe phẩy đuôi đi theo Oss, tựa như muốn nghĩ cách cắn ống quần của hắn.
Oss chỉ lo túm quần mình, hình như mới mua, cố gắng tránh Ace không cho nó cắn, xoay đầu nhìn lên lầu, hỏi Mạc Phi, “An Cách Nhĩ đâu?”
Mạc Phi đáp, “Còn đang ngủ.” Nói xong nhìn Oss, “Có vụ án?”
“Không.” Oss híp mắt, thần bí theo sát Mạc Phi nói nhỏ, “Tôi phát hiện một chuyện!”
Mạc Phi nhìn Oss, “Chuyện gì?”
“An Cách Nhĩ có gì đó là lạ.” Oss nghiêm túc nói.
Mạc Phi có hơi căng thẳng, “Lạ chỗ nào?”
“Tối qua tôi đi mua cuốn The picture of Dorian Gray về đọc.” Oss cười tủm tỉm, “Mà hôm qua tôi cũng nói Dorian Gray là tên họa sĩ trẻ mãi không già đúng không?”
Mạc Phi không nhớ rõ lắm, cũng không biết Oss muốn biểu đạt điều gì, có liên quan gì tới chuyện An Cách Nhĩ dạo này hơi lạ sao, chỉ im lặng nghe hắn nói tiếp.
“Hôm qua tôi đọc xong mới phát hiện, Dorian Gray là một tay chơi, có được một bức chân dung quỷ dị vẽ về hắn, bức tranh càng ngày càng già nhưng hắn thì không già!”
Mạc Phi trừng mắt, “Thì sao?”
“Thì đó!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ai-an-cach-nhi-than-hi-thien/2240616/chuong-11-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.