Mạc Phi đột nhiên biến mất, hơn nữa còn đi theo đường cửa sổ, điều này làm cho Oss bọn họ không thể lý giải.
Đối với sự hiểu biết về Mạc Phi của bọn họ, hắn luôn nghe theo An Cách Nhĩ, như thế nào lại ra ngoài trong tình huống An Cách Nhĩ đã dặn dò? Hay là bị ai uy hiếp?
An Cách Nhĩ ra khỏi nhà, bước tới vị trí dưới ban công, nhìn trái nhìn phải, hướng về phía xa xa.
“An Cách Nhĩ, giờ chúng ta đi đâu?” Tất cả mọi người không rõ.
“Mạc Phi bình thường đều ở cùng tôi, mỗi ngày nhất định sẽ tới chỗ này, nơi đó có thể theo vị trí ban công nhìn ra.”
Oss nghĩ nghĩ, vỗ đầu, “A! Sân bóng rổ?!”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Ngày nào tôi cũng đứng trước cửa sổ nhìn các anh chơi bóng, mỗi ngày đều sẽ có một ông già ngồi xe lăn đi ngang nhìn các anh.”
Oss gật đầu, “Hình như mỗi ngày đều tới nói chuyện với mấy người bạn già.”
“Tôi đã quan sát ông già đó rất nhiều lần.” An Cách Nhĩ nhíu nhíu khóe miệng, “Râu, màu da, thậm chí là nếp nhăn trên tay với trên mặt đều chưa từng thay đổi.”
Thân Nghị nhíu mày, “An Cách Nhĩ, cậu cảm thấy ông già đó là giả trang?”
An Cách Nhĩ gật đầu.
“An Cách Nhĩ, tại sao phát hiện lâu rồi mà không nói chúng tôi biết?!” Oss có chút bất đắc dĩ, “Bây giờ chỉ có Mạc Phi đi một mình, vậy gặp nguy hiểm thì sao?”
“Hắn cũng không để lộ cái gì.” An Cách Nhĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ai-an-cach-nhi-le-minh-thien/3086154/chuong-10-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.