An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi đi theo Cửu Dật tới chỗ của chủ nhân chiếc đầu lâu.
Trước khi đi, Oss dặn dò mọi người, nếu quả thật là một vụ nghiêm trọng, có thể nguy hiểm đến tính mạng thì nên báo cho cảnh sát biết, để cảnh sát xử lý sẽ tốt hơn.
Vị chủ nhân kia ở vùng ngoại ô, xác thực mà nói thì ở vùng núi, trên đỉnh núi có một lâu đài, chiếm diện tích rất lớn, một mặt có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố S, một mặt có thể nhìn ra biển, nếu nói đây là miếng đất hoàng kim, thì đường tới đó có vẻ hơi xa một chút.
An Cách Nhĩ ngồi trong xe, nhìn Mạc Phi đang lái rất cẩn thận, quay sang hỏi Cửu Dật, “Chủ nhân của đầu lâu là người nước ngoài?”
“Đúng vậy.” Cửu Dật gật đầu, “Đứng đầu gia tộc Eisen Deville đời thứ năm, mọi người gọi ông ta là tước sĩ Victor.”
“Tước sĩ?” An Cách Nhĩ cảm thấy buồn cười, “Ai phong tước cho ông ta?”
“Hình như là do thừa kế.” Cửu Dật thờ ơ nhún vai, “Một người núp trong rừng sâu nước độc, một quý tộc đã hết thời đi?”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Quý tộc đã hết thời sao lại tới đây sinh sống?”
“Nga, hình như vừa dọn tới đây không lâu.” Cửu Dật nhỏ giọng nói, “Chủ yếu là vì vợ con bị thương, cho nên mới dọn tới đây tịnh dưỡng.”
…
Cuối cùng, xe của ba người cũng dừng lại trước một tòa lâu đài cổ.
An Cách Nhĩ xuống xe, ngẩng mặt nhìn những tảng đá màu xanh được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ai-an-cach-nhi-le-minh-thien/3086121/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.