Cả đêm, tuyết vẫn rơi rất nhiều.
Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ đứng trong một phòng ở tầng hai, nhìn con hẻm cũ kỹ bên ngoài cửa sổ.
Trong phòng mở lò sưởi nhưng lại không bật đèn, nhà xưởng nguyên bản không có lò sưởi, nhưng An Cách Nhĩ sợ lạnh, cho nên Mạc Phi về nhà lấy hai lò sưởi điện tới.
Oss với nhóm cảnh viên thì không có tốt số như vậy, bọn họ đều đang ở dưới chuẩn bị mai phục, ngồi xổm bên góc tường, trên người đều trùm thùng giấy hoặc bao bố, tuyết rơi rất dày nên chốc lát đã che phủ toàn bộ, được ngụy trang vô cùng tốt.
Cửu Dật cũng mang Eliza tới góp vui, Lâm Tư Viễn ngồi chồm hổm ở trên ghế, nhìn Eliza đang ngồi trước lò sưởi, sửa lại bộ lông, “Là sóc bay a… Rất ít thấy trong thành phố, ở nông thôn thì thấy nhiều hơn.”
“Em đã từng tới vùng nông thôn?” Cửu Dật đại khái cũng biết một số chuyện về Lâm Tư Viễn, cho nên sinh ra hứng thú.
“Hắc hắc.” Lâm Tư Viễn cười cười, “Với em mà nói, trên đời này chỉ có những nơi em đã từng đi qua và những nơi em muốn đi!”
Mạc Phi nhìn Lâm Tư Viễn, cảm thấy có chút khó tin, chắc là vì nó còn nhỏ, nhưng trên người lại toát ra cảm giác phong trần, mãi mãi lưu lạc.
Mạc Phi đột nhiên nhớ tới đoạn thời gian trước kia của mình.
Cũng vào một ngày tuyết rơi dày đặc, hắn cũng vì những nguyên nhân khác nhau mà ngủ nơi đầu đường xó chợ. Hắn đã gặp qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ai-an-cach-nhi-le-minh-thien/3086093/chuong-3-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.