Thời điểm xe trở lại phòng tranh đã là mười hai giờ đêm, Mạc Phi đem xe đậu trước cửa, xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, người nọ vẫn duy trì phong thái tao nhã không phòng bị, lẳng lặng dựa trên ghế ngủ. Mạc Phi nhẹ nhàng đẩy hắn, nhưng An Cách Nhĩ không có tỉnh, xem ra là đã ngủ say.
Mạc Phi sờ sờ mũi, lấy chìa khóa trong túi hắn ra, xuống xe mở cửa phòng tranh, bật đèn lên, sau đó trở lại cởi dây an toàn cho An Cách Nhĩ, ôm người xuống xe, dùng chân đóng cửa lại, vào nhà.
Ở trong phòng tranh lượn vài vòng, Mạc Phi ôm An Cách Nhĩ đang ngủ không chút nhúc nhích lên lầu hai, trên lầu có mấy gian phòng, một gian có giường, đại khái chính là phòng ngủ. Mạc Phi đặt An Cách Nhĩ lên giường, ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt có một cửa sổ, ngọn đèn bên ngoài tỏa sáng cảnh đêm, giống như từ trên đỉnh núi nhìn xuống toàn bộ thành phố.
Đầu tiên là bị cảnh đêm xinh đẹp hấp dẫn, sau đó Mạc Phi lại có chút buồn bực, phòng tranh này chỉ có hai tầng sao có thể nhìn thấy cảnh đêm?
Mạc Phi đi tới, muốn đem cửa sổ mở ra mới phát hiện nguyên lai là dùng vải làm màn, ở trên vẽ một bức tranh sơn dầu, cảnh đêm hoàn mỹ kia dĩ nhiên là một bức tranh. Mạc Phi lắc đầu, cảm thấy mình không có buồn ngủ, vẫn là ngọn đèn hôn ám trong phòng làm cho bức tranh trước mặt thoạt nhìn dị thường chân thực, chính mình thế nhưng muốn mở cửa sổ ra, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ai-an-cach-nhi-am-da-thien/1919745/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.