“Có lẽ một học sinh nào đó nhìn được bức tranh gốc, cảm thấy đẹp nên mới vẽ lại.” Mạc Phi thu hồi camera, nói với An Cách Nhĩ, “Cũng không thấy cái gì về thuật triệu hoán.”
An Cách Nhĩ trở lại trong xe, thắt dây an toàn, gật đầu, “Một đệ tử tinh thông về tiếng Do Thái và các tác phẩm về ác ma.”
Mạc Phi cười, “Có lẽ là một thiên tài giống cậu?”
An Cách Nhĩ liếc Mạc Phi một cái, thấy trong mắt hắn có tí bỡn cợt, không hiểu sao lại khó chịu, cảm giác như bị xem thấu tâm sự, Mạc Phi có một đôi mắt sắc bén.
Lúc quay về, hai người vào quán ăn ven đường ăn cơm, đây chẳng qua là một quán ven đường, Mạc Phi dựa theo kinh nghiệm nhiều năm ăn quán ven đường rút ra kết luận, quán này hẳn là không tồi. Quả nhiên, món kho với cơm rang rất ngon, An Cách Nhĩ tựa hồ vẫn để ý đến Graffiti lúc nãy, vừa ăn vừa giảng giải một chút chuyện về ma quỷ cho Mạc Phi, Mạc Phi nghe xong tin tưởng tuyệt đối đem nay sẽ gặp ác mộng.
Thất vất vả lái xe về phòng tranh, đã hơn 10 giờ rưỡi, Mạc Phi xuống xe mở cửa. Đột nhiên, hắn nhìn thấy một cái bóng ở đầu ngõ… chợt lóe lên rồi biến mất ở cua quẹo.
Mạc Phi khẽ nhíu mày, An Cách Nhĩ lúc này bước tới cửa, hắn nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, mở cửa.”
Mạc Phi gật gật đầu, nói, “Hảo.” liền xoay người bước tới cửa, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt đất ở ngoài ngõ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ai-an-cach-nhi-am-da-thien/1919732/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.