“Yên tâm đi.” Oss nhún vai, “Đại xà với tiểu xà đều chết hết rồi, bất quá cũng không biết tại sao lại chết.”
“Đã chết?” An Cách Nhĩ tựa hồ cảm thấy có chút đáng tiếc, hắn bước vào phòng, đầu tiên nhìn quanh bốn phía, thấy trên vách tường có vết nứt, hình như vừa mới, hơi hơi nhíu mày. Bước qua bầy rắn tiến tới bên giường, nhìn chằm chằm con trăn, hỏi Oss, “Sờ được không?”
Oss gật đầu, “Đã chụp lại hiện trường, nếu cậu không chê nặng có thể ôm nó một cái.”
An Cách Nhĩ xoay đầu lại, vươn tay sờ sờ da con trăn, sau đó ngoắc ngoắc Mạc Phi, “Mạc Phi, tới đây xem, nó thật sự rất đẹp!”
Mạc Phi cố gắng nhìn thật lâu cũng không thấy nó đẹp ở chỗ nào, nhưng An Cách Nhĩ đã gọi hắn, hắn cũng chỉ có thể nhảy qua đám rắn ở dưới đất, bước tới bên cạnh An Cách Nhĩ, nghiêng đầu qua nhìn… Nhìn ở cự ly gần, con trăn này càng làm cho người ta có cảm giác thật lớn, hơn nữa còn tà ác.
“Đã chết, thật đáng tiếc!” An Cách Nhĩ tiếc hận nói xong, tay nâng đầu con xà lên, cẩn thận quan sát, tán thưởng, “Đây là một con Anaconda trắng sống ở rừng Amanzon Nam Mĩ, rất quý hiếm, vóc dáng rất lớn thật sự không có thay đổi gì, dựa theo hình thể của nó, ít nhất đã sống ba mươi năm.”
“Chỉ mới ba mươi năm?” Oss với Mạc Phi đều giật mình, “Lớn như vậy tôi còn tưởng đã sống mấy trăm năm rồi đó.”
An Cách Nhĩ bước đến bên cửa sổ, cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ai-an-cach-nhi-am-da-thien/1919726/chuong-5-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.