Lời nói của An Cách Nhĩ thành công làm Oss dừng lại, không hề động đậy mà mở to hai mắt nhìn, “Luân hồi chi môn?”
Mạc Phi nhìn đồ án được vẽ bằng máu, nói, “Một trong những bùa chú trong truyền thuyết sao?”
“Đều là gạt người thôi.” An Cách Nhĩ nhún vai, nói, “Tại sao lại tồn tại địa ngục, tại sao lại có thiên đường, phần lớn đều do mọi người không phục nhưng lại bất lực.”
Oss cùng Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục nghe An Cách Nhĩ giảng giải.
Nhưng An Cách Nhĩ không nói tiếp mà ngồi chổm hổm xuống nhìn bộ hài cốt, nói, “Bây giờ phát hiện di hài của cổ nhân, hơn nữa còn đầy đủ, hẳn là sẽ kêu người ngân đỉnh sơn đi?”
“Hình như là vậy đó?” Mạc Phi nói, “Căn cứ theo nơi phát hiện người tiền sử để đặt tên, giống như người vượn Bắc Kinh.”
“Oss, tôi hỏi anh.” An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn Oss, “Nếu hôm nay là đại án khiếp sợ nhất trên đời, anh phá được, có phải sẽ bị người cướp công lao không?”
Oss chớp mắt mấy cái, cười gượng hai tiếng, nói, “Cậu là nói văn phòng chính trị? Khó tránh khỏi a.”
“Lúc trước có mấy án kiện được đưa tin, tôi có xem qua, phần lớn đều nhắc tới cảnh cục linh tinh, lại không nhắc tới anh, anh không để ý sao?” An Cách Nhĩ lại hỏi.
Oss nhún nhún vai, “Có sao đâu, làm việc thôi mà, tan ca tôi cũng không để ý tới, huống chi còn có tiền thưởng.”
“Vậy tại sao anh lại làm cảnh sát?” An Cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ai-an-cach-nhi-am-da-thien/1919704/chuong-7-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.