“Oss, anh tới đây làm gì?” An Cách Nhĩ hỏi, “Lại có án kiện?”
“Ân.” Oss gật gật đầu, ngồi xuống, “Đúng rồi An Cách Nhĩ, mấy đứa con nít không phải bị bắt mà là do cha mẹ giấu đi, để lừa tiền quyên góp từ thiện, lần này thật sự cám ơn cậu.”
An Cách Nhĩ nhấc mi, “Vậy mấy bậc cha mẹ đó có tội sao?”
“Ân.” Oss gật đầu, “Tất nhiên là có.”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Kỳ thật tôi không nên nói cho mấy người biết.”
“Tại sao?” Oss khó hiểu hỏi hắn.
“Anh nghĩ đi a.” An Cách Nhĩ nhấc chân, nói, “Nếu tôi không nói, vậy cha mẹ bọn nhỏ có thể thành công lấy được tiền, sau đó trả hết nợ, xã hội công chúng cũng thỏa mãn quyên góp cho bọn họ. Tạm thời không biết về sau bọn họ có đi đánh bài nữa hay không, nhưng ít nhất bây giờ mấy đứa nhỏ có thể sống trong điều kiện tốt. Nhưng nếu tôi nói ra, cha mẹ bọn nhỏ sẽ ngôi tù, nợ nần vẫn còn, tương lai cũng sẽ ảnh hưởng, mà còn bị dư luận khiển trách, bọn nhỏ cũng mất gia đình, ảnh hưởng tới quá trình phát triển, một bi kịch mới lại bắt đầu.”
Oss há to miệng ngồi một bên nhìn, cũng không biết nói cái gì mới phải.
An Cách Nhĩ không đợi Oss với Mạc Phi mở miệng, liền nói tiếp, “Bất quá thế giới này cũng rất mâu thuẫn, anh nghĩ đi a, đạo lý này có thể biến từ đơn giản trở nên phức tạp, nói ví dụ như phạm tội giết người, bắn chết kẻ giết người để báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ai-an-cach-nhi-am-da-thien/1919694/chuong-8-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.