Rời khỏi nơi bán đấu giá, lúc lái xe Mạc Phi cảm thấy tinh thần của mình có chút bất ổn, trong đầu xuất hiện hình ảnh hôn môi với An Cách Nhĩ lúc nãy, hắn không phải chưa từng hôn An Cách Nhĩ, lần trước hai người đã từng hôn ở trước quán bar, nhưng khi đó cảm giác không giống hiện tại, lần này tim đập rất nhanh… Cả người đều rần rần một loại cảm giác hưng phấn khó hiểu. 
An Cách Nhĩ tựa hồ không để ý tới, chỉ ngồi tại chỗ vuốt lông Ace, bộ dáng tâm tình không tồi. 
“Cậu… sao lại nhờ cái tên Cửu Dật đó?” Mạc Phi hỏi. 
An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn Mạc Phi, tiến sát tới hỏi, “Mạc Phi? Sao lại đổ mồ hôi nhiều thế này?” 
“Có sao?” Mạc Phi thu liễm, nhìn con đường trước mặt, đảm bảo mình không quá khẩn trương mà đem xe đâm vào cột điện, nhưng mà hiển nhiên vẫn phi thường bứt rứt. 
An Cách Nhĩ rút tờ khăn giấy ra, lau mồ hôi trên trán cho Mạc Phi, cười nhẹ nói, “Tôi muốn hắn hỗ trợ điều tra vụ u linh xe, để hắn làm con mồi, dụ tên kia ra.” 
Mạc Phi gật đầu, hỏi, “Tại sao phải chọn hắn?” 
An Cách Nhĩ lau xong thu hồi khăn giấy, nói, “Cửu Dật có sóc bay, hơn nữa hắn di chuyển rất nhanh, việc lần này có chút nguy hiểm, tôi không muốn để anh làm.” 
Mạc Phi sửng sốt, liếc mắt nhìn An Cách Nhĩ, tiếp tục lái xe, hỏi, “Tại sao?” 
“Ân?” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Tôi không muốn anh mạo hiểm, cho nên cần một người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ai-an-cach-nhi-am-da-thien/1919670/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.