“An Cách Nhĩ… Bàn nửa ngày cũng không có manh mối gì hết.” Oss vò đầu bứt tóc.
“Oss, tôi thấy anh bắt tay điều tra đống chuột đó đi, vậy thực tế hơn.” An Cách Nhĩ nói.
“Chuột?” Oss sờ cằm nghĩ nghĩ, “Ân, đúng vậy, chứa nhiều chuột như vậy không phải chuyện dễ dàng.”
“Còn nữa,” An Cách Nhĩ nói, “Ân… Anh tra lại mấy vụ mất tích gần đây, tôi cảm thấy, người bị hắn hại vẫn còn. Mặt khác, hung thủ cố ý ráp thành giáo đường gửi tới cảnh cục, hẳn là có mục đích khác.”
“Cảm giác giống như khiêu khích cảnh sát.” Mạc Phi nói.
“Ân…” An Cách Nhĩ nhíu mày, “Hẳn là… không thể đi.”
“Tại sao?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ nhíu mày, không nói.
Lúc này, Oss đã ra ngoài phân phó cảnh viên đi điều tra manh mối, đặc biệt là về đàn chuột.
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt cằm, tựa hồ đang suy nghĩ.
“An Cách Nhĩ, sao vậy?” Mạc Phi hỏi hắn.
“Ân…” An Cách Nhĩ cúi đầu không nói, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Nghĩ tới chút chuyện thôi.”
“Chuyện gì?” Mạc Phi hỏi. “Đúng rồi, lúc nãy cậu nói hung thủ không phải khiêu khích cảnh sát… Vậy là cái gì?”
An Cách Nhĩ nhún vai, “Anh nghĩ đi, bình thường bị khiêu khích có hai loại cảnh sát, một loại là vô cùng giỏi có khả năng dũng mãnh phi thường… Chính là cái loại từng xuất hiện trên TV.”
“Giống như SCI?” Mạc Phi hỏi.
“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Loại thứ hai chính là đặc biệt vô dụng, thường xuyên mắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ai-an-cach-nhi-am-da-thien/1919648/chuong-12-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.