Sau khi An Cách Nhĩ kể xong câu chuyện, Mạc Phi cảm thấy tư duy không được rõ ràng lắm.
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi nói, “Có phải rất trùng hợp không?”
An Cách Nhĩ cười cười, “Mạc Phi, trên thế giới này không phải cái gì cũng là trùng hợp.”
Mạc Phi nhìn hắn.
An Cách Nhĩ cười cười, “Anh nghĩ đi, nếu trùng hợp trở nên phổ biến, vậy dựa theo ý tứ của con người, phổ biến sẽ biến thành trùng hợp, mà chiều hướng trùng hợp lại biến thành phổ biến.”
Mạc Phi bật cười, gật gật đầu, “Cũng có lý.”
“An Cách Nhĩ.” Oss lúc này cũng đã gọi điện thoại xong, bước tới, “Muốn tới gặp Mã Khải bọn họ không?”
“Đi.” An Cách Nhĩ gật đầu, đi theo Oss tới phòng nghỉ ở lầu hai.
Bên trong phòng nghỉ có vài bệnh nhân mặc đồng phục đang nghỉ ngơi, cuộc sống của bọn họ thoạt nhìn cũng giống như người bình thường, có đọc sách, có nói chuyện, có xem TV.
Trong phòng là tiếng nhạc du dương động lòng người. Trong góc tường là một cây dương cầm màu trắng, một chàng trai thân thể gầy yếu đang diễn tấu. Tiếng nhạc du dương làm lòng người say đắm.
An Cách Nhĩ lắc lắc đầu, “Hẳn quả nhiên là thiên tài.”
Oss hỏi An Cách Nhĩ, “Muốn gọi hắn lại không?”
An Cách Nhĩ khoát tay ý bảo không cần, bước tới ghế sô pha ngồi xuống, nghe Mã Khải diễn tấu.
Mã Khải diễn tấu khoảng hơn nửa tiếng, sau khi khúc nhạc kết thúc, An Cách Nhĩ vỗ tay tán thưởng.
Bệnh nhân trong phòng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ai-an-cach-nhi-am-da-thien/1919627/chuong-14-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.