Thời điểm Lạc Vân mới ôm hắn, nàng cảm thấy hắn đã gầy đi rất nhiều, mấy ngày nay chịu khổ, không cần nghe, chỉ ngẫm thôi cũng biết gian nan đến mức nào.
Đương nhiên, nàng vẫn nhớ sai người đến báo tin vui cho Lý phủ, để người Lý phủ có thể an tâm.
Lý đại nhân bởi vì chân bị thương, xe ngựa vì tránh để rung xóc, chắc chắn sẽ không đi quá nhanh, ước chẳng phải qua hai ngày nữa mới trở về.
Lúc Lạc Vân sai người hầu làm mấy chuyện này, Hàn Lâm Phong vừa vặn tắm rửa xong, hắn vừa lau sạch mái tóc dài rối bù, vừa mỉm cười quan sát Lạc Vân phân phó hạ nhân làm việc.
Khi mùi hương quen thuộc đánh tới, Lạc Vân mới biết Thế tử đang ngồi bên cạnh nàng.
Nàng nhớ tới vừa rồi mình sai khiến thị nữ nha hoàn cả phòng, còn tự tiện làm chủ đưa tin đến Lý phủ, có hơi không được tự nhiên nói: "Thϊếp... có phải có hơi tự tác chủ trương rồi không?"
Hàn Lâm Phong đưa tay nắm lấy bả vai nàng, đưa nàng vào trong lòng nguc của mình: "Bây giờ nàng rốt cuộc cũng có chút dáng vẻ của một nữ chủ nhân, ta vui mừng còn không kịp nữa là!"
Tô Lạc Vân mỉm cười, nhưng ý cười lại chưa kịp đọng lại nơi đáy mắt.
Vừa rồi nàng từ cổng ra, suýt chút nữa thì vấp phải cái ghế bị đạp nát trên mắt đất, chẳng qua lúc đó chỉ lo nói chuyện với Hàn Lâm Phong, chưa kịp hỏi.
Cho đến khi Hàn Lâm Phong đang tắm rửa thay quần áo, Tô Lạc Vân mới hỏi người gác cổng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toc-may-them-huong/402495/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.